【Hệ thống đang nâng cấp 58%...95%...100%!】
【Hoàn tất nâng cấp!】
【Mở khóa tính năng: Đổi vật phẩm!】
Cố Sư Sư kích động đến mức không ngừng xoa xoa ngón tay.
Hệ thống sắp cho cô bàn tay vàng siêu bá đạo nào đó phải không?
Vừa nhấn vào, quả nhiên ngoài trang chủ hiển thị trạng thái cá nhân, danh sách kỹ năng và hào quang như trước, bây giờ còn có thêm mục mới: 【Đổi vật phẩm】.
Cô nín thở chờ đợi.
Nhưng trong mục đổi vật phẩm lúc này chỉ có hai món đồ lẻ loi!
【Kỹ năng thần trợ hội họa (Sơ cấp): Đổi 1 giờ, cần 2 giờ sinh mệnh.】
【Nước dưỡng da phiên bản pha loãng (hiệu quả 10% của bản chính): Đổi 10ml, cần 24 giờ sinh mệnh.】
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng nhìn thấy món đầu tiên, Cố Sư Sư vẫn không kìm được hít mạnh một hơi.
【Kỹ năng thần trợ hội họa (Sơ cấp): Khiến tranh vẽ mang theo tinh thần của người vẽ, giúp người xem như được tận mắt nhìn thấy. Thân lâm kỳ cảnh, từng hơi thở, từng ánh mắt đều hòa nhập vào nét vẽ, cảm nhận rõ rệt từng biến chuyển của mực nước!】
Ngón tay cô run lên từng đợt.
Thân lâm kỳ cảnh?
Nhớ lại kiếp trước, cô theo sư phụ học vẽ hơn 20 năm. Theo lời sư phụ, kỹ pháp của cô đã thành thục, ý cảnh cũng đạt chút thành tựu. Nhưng để đạt được cảnh giới đại thành như tổ sư năm xưa thì vẫn còn thiếu rất nhiều.
Ngay cả sư phụ cô khi lâm chung cũng nói, cả đời ông chỉ mới miễn cưỡng đạt đến tiêu chuẩn thế tục. Tranh vẽ chỉ để ngắm nhìn, không thể lay động được tâm thần người xem, đó chính là hàng thứ phẩm!
Càng đừng nói đến tác phẩm của cô!
Chẳng lẽ kỹ năng hội họa đạt tới cực hạn thật sự có thể lay động tâm trí người xem?
Từ nhỏ cô đã nghe các câu chuyện truyền kỳ về tổ sư ngày xưa một bức tranh đáng giá ngàn vàng. Lần nào nghe cũng cảm thấy vừa ngưỡng mộ vừa nghi ngờ, cảm giác có phần khoa trương!
Lúc này, Cố Sư Sư thậm chí không liếc mắt nhìn tới chai nước dưỡng da kia dù chỉ một lần.
Đôi mắt cô lúc này chỉ dán chặt vào kỹ năng hội họa sơ cấp kia!
“Có nên thử một lần?”
Một giờ đủ để cô hoàn thành một bức tranh sơn thủy cỡ nhỏ, mà chỉ mất 2 giờ sinh mệnh, chi phí cũng không quá cao nhỉ?
Hiện tại sinh mệnh cô gần như đã chạm trần, nếu đầy tràn thì nạp vào cũng lãng phí, chi bằng thử đổi lấy một lần kỹ năng xem sao?
Cố Sư Sư vốn sợ chết, nhưng lại không cưỡng được lòng hiếu kỳ.
Đó là cảnh giới mà ngay cả sư phụ cô cũng chưa từng đạt tới, chỉ tồn tại trong các truyền thuyết!
Dù sao, cô vừa mới nhận được một khoản lớn từ chiếc áo vest của đại lão, lượng sinh mệnh giờ gần đầy rồi.
Cố Sư Sư nghiến răng, sau khi nhìn chằm chằm vào giao diện hệ thống suốt năm phút, cô bỗng vỗ mạnh bàn.
“Đổi!”
“Còn phải ghi hình lại toàn bộ quá trình nữa!”
Lỡ như có điều gì kỳ diệu, sau đó cô có thể xem lại video để nghiên cứu thật kỹ, học thêm được chút gì đó từ "bàn tay vàng" này thì càng tốt!
“Sư Sư, sao mày thông minh vậy trời!”
Cố Sư Sư lập tức nhảy lên, nhanh chóng lấy giấy vẽ, bút và mực của nguyên chủ, đổ đầy nước sạch vào khay.
“Lâu nay mình luôn nhận đồ của đại lão, cũng đến lúc báo đáp anh ấy rồi.”
Cô không có bản lĩnh gì khác ngoài vẽ tranh.
Trường phái cô học ở thế giới trong sách này hoàn toàn không có danh tiếng.
Nhưng tác phẩm của cô làm người ta thưởng thức vui vẻ thì cô vẫn rất tự tin.
Thế là cô quyết định mở điện thoại livestream quay video, chuẩn bị vẽ một bức tranh để tặng cho đại lão.
Livestream vốn là thói quen từ kiếp trước của cô.
Người hiện đại ít quan tâm đến tranh thủy mặc, luôn nghĩ nó nhàm chán, không thú vị và giá trị như tranh sơn dầu, nên cô luôn muốn dùng livestream để giúp nhiều người hiểu thêm về tranh thủy mặc, phá vỡ định kiến của họ.
Hơn nữa, mỗi lần luyện tập đều rất nhàm chán, nhưng khi livestream dù người xem nhiều hay ít, ít nhất luôn có ai đó đồng hành cùng cô.
Do vậy, mỗi lần sáng tác hay luyện tập một mình, cô đều có thói quen livestream. Lúc này, cô cũng không định bỏ thói quen đó.
Nhưng trước khi đặt bút xuống, Cố Sư Sư lại chần chừ một lát.
“Đại lão… thích bức tranh thế nào đây nhỉ?”
Người xưa thường gửi gắm tâm tư vào tranh sơn thủy.
Tất cả u sầu, phiền muộn đều có thể gửi gắm và biểu đạt qua thiên nhiên.
Đại lão luôn lạnh mặt, tâm trạng buồn bực.
Nếu tranh của cô có thể khiến đại lão thỉnh thoảng nhìn vào, tâm trạng thoải mái hơn một chút thì cũng rất tốt!
Cô nhìn quanh phòng một lượt, đa phần đều là hai màu đen trắng.
“Hay là vẽ một bức Vạn Sơn Hồng, nhìn vừa vui mắt vừa có sức sống, thêm một lão ngư ông độc điếu... Hình như hơi cô đơn quá, thêm một con tiên hạc bầu bạn nhé... À, tiện thêm luôn một bé gái nhỏ tóc buộc dây đỏ hồng, thật dễ thương luôn!”
Cố Sư Sư hứng khởi suy nghĩ xong, liền đăng ký tài khoản BB Livestream.
Vừa được xét duyệt, cô lập tức mở ngay phòng livestream!
Cô không nói chuyện, cũng không lộ mặt, chỉ đặt điện thoại nghiêng ở một góc, quay xuống bàn vẽ.
Sau đó cô lập tức xác nhận đổi 【Kỹ năng thần trợ hội họa (Sơ cấp)】trong 1 giờ!
“Hình như chẳng có gì đặc biệt…”
Cô vừa định phàn nàn, cơ thể bỗng rung mạnh!
Trong một hơi thở, cô nhận ra không gian xung quanh mình bỗng thay đổi!
Căn phòng đen trắng biến mất, thay vào đó là sương khói mịt mờ ập tới... gió thổi qua lá cây, bóng cây xanh rợp, hương hoa thơm tho hòa lẫn cùng hơi đất ẩm ướt từ từ bao phủ lấy cô.
Cố Sư Sư mở mắt ra, kinh ngạc không thể tả nổi. Trước mắt cô không còn là bức tường, mà là núi non trùng điệp, dãy núi phủ đầy lá phong đỏ rực như mây lửa, hùng vĩ vô tận!
Khí thế to lớn, mạnh mẽ khiến cô cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Ngay lúc này, một tiếng kêu của tiên hạc trong trẻo kéo ánh mắt cô tới dòng sông rộng lớn dưới chân núi… một con thuyền nhỏ đang thong dong trôi nổi trên dòng nước. Lão ngư ông khoác áo tơi đang chèo thuyền, bên cạnh là bé gái hai búi tóc nhỏ xinh và tiên hạc trắng.
Cố Sư Sư há hốc miệng!
Hơi nước từ mặt sông dường như ngay trong gang tấc!
Chân thật quá!
Đây là không gian ảo do hệ thống tạo ra sao?
"Thân lâm kỳ cảnh" tức là trước khi vẽ, cô phải thực sự trải nghiệm cảm giác sống trong khung cảnh ấy sao?
Tranh thủy mặc không chú trọng phục dựng hiện thực mà là tạo nên ý cảnh.
Cố Sư Sư cảm thấy mình vừa mở ra cánh cửa vào thế giới mới!
Cô từ từ nhắm mắt, dang rộng hai tay, ôm lấy cơn gió, tận hưởng hương vị của non nước.
Không biết bao lâu sau, cô mở mắt, trong đôi mắt đã ánh lên tia sáng rực rỡ, quay lại trước trang giấy!
Không chút chần chừ, cô lập tức đặt bút, một mạch hoàn thành bức tranh!
【Hoàn thành tác phẩm "Vạn Sơn Hồng".】
【Giá đề nghị: 300.000 nhân dân tệ.】
Cố Sư Sư ném bút, nhìn chằm chằm vào bức tranh, không tin vào mắt mình.
30 vạn... giá này ngang với họa sĩ nổi tiếng rồi!
Với cô bây giờ thì đây đúng là giá trên trời!
Nhưng vừa nhìn kỹ bức tranh, cô bỗng sửng sốt!
Tựa hồ, ngọn núi trước mắt cô vẫn đang hùng vĩ sừng sững, nước sông vẫn khẽ rung động dưới ánh mặt trời!
Cô dụi dụi mắt, rồi mở ra nhìn lần nữa, vẫn cảm nhận rõ ràng khí thế tráng lệ như đang xuyên thấu qua mặt giấy!
【Thời gian kỹ năng "Thần trợ hội họa (Sơ cấp)" 60 phút đã kết thúc!】
Tiếng nhắc nhở của hệ thống kéo cô trở về thực tại.
Cố Sư Sư giật mình tỉnh táo lại.
Cô kiểm tra sinh mệnh, phát hiện đã giảm đi đúng hai giờ!
Nhưng khi quay sang nhìn điện thoại, mới chỉ trôi qua một tiếng mà thôi.
Có nghĩa là một giờ trải nghiệm cảm giác giữa non nước trước khi cô vẽ, chỉ là thời gian ảo của hệ thống tạo ra?
Trong hiện thực hoàn toàn không có thời gian thực sự trôi qua?
Sự ngạc nhiên lập tức bao trùm gương mặt cô!
Vụ trao đổi này quá lời rồi!
Tiêu hao chút sinh mệnh đổi kỹ năng này, chẳng khác nào mua được thêm thời gian trải nghiệm!
Còn tiết kiệm cả chi phí đi lại, tiền vé vào cửa nữa!
Ngay cả tiền thuê người mẫu cũng không cần!
Chứ nếu không, đi đâu tìm được một chú tiên hạc biết phối hợp như vậy?
Cố Sư Sư vui đến mức miệng không ngậm lại được.
Nhìn vào bức tranh "Ánh Sơn Hồng" này, trong mắt cô càng là sự vui sướиɠ dạt dào!
“Sư phụ à, đây có phải chính là cảnh giới đại thành mà thầy nói không?”
Cô thật sự tiếc không muốn tặng bức tranh này cho đại lão Hoắc.
Đây chính là tác phẩm cực phẩm đầu tiên của cô!
Đừng nói là ba trăm ngàn, dù ba triệu cô cũng không muốn bán!
Nhưng nếu một bức tranh có “hiệu ứng” đặc biệt thế này, chắc có thể làm đại lão vui vẻ hơn chứ?
“Thôi được rồi, đối tốt với đại lão cũng là việc nên làm mà.”
“Cùng lắm mình lại vẽ thêm một bức khác để lưu giữ làm kỷ niệm thôi!”
Cố Sư Sư vừa cười tủm tỉm vừa suy nghĩ, đang định đổi thêm một lần kỹ năng 60 phút nữa, bỗng sắc mặt cô tái nhợt, lập tức ôm bụng!
“Đau quá...”
Ban nãy đang hưng phấn nên chưa cảm thấy gì.
Nhưng giờ vừa dừng lại, lập tức thấy bụng đau quặn từng cơn, cả vùng dạ dày như đang bị thiêu đốt.
Chỉ trong chốc lát, trán cô đã đổ đầy mồ hôi!
“...Chẳng lẽ ăn quá nhiều rồi sao?”
Trưa nay cô ăn rất ít, cố ý để dành bụng cho bữa tối.
Vừa nãy lại uống thêm ly sữa lạnh... À, đúng rồi! Là sữa lạnh!
Nguyên chủ hình như rất ít khi uống đồ lạnh!
Chết rồi...
Cố Sư Sư run rẩy, không chịu được nữa, ôm bụng lao vội vào phòng vệ sinh.
Nhưng trong phòng livestream vốn rất yên tĩnh chỉ có đúng 3 người xem, lúc này bỗng nhiên xuất hiện những dòng chat liên tục chạy lên!
【Sơn Đại Vương: Bức sơn thủy này... cũng có chút bản lĩnh nha!】
【Sơn Đại Vương: Streamer đâu rồi? Vẽ trong bao lâu vậy? Là mô phỏng theo tác phẩm của họa sĩ nổi tiếng nào à?】
【Sơn Đại Vương: Alo alo? Không ai trả lời à? Vậy tôi đi đó! ...Streamer, tôi đợi thêm một phút nữa thôi! ...Cùng lắm mười phút nữa thôi, tôi thật sự phải đi đó nha!】
Qua một lúc lâu, cuối cùng một dòng tin yếu ớt bay lên:
【Sơn Đại Vương: Thật là, follow cô rồi nhé! Nhớ trả lời tin nhắn của tôi đó!】
Đêm khuya.
Toàn bộ biệt thự tĩnh lặng vô cùng.
Phòng ngủ chính trên lầu hai.
Ngay cả tiếng lá cây xào xạc bên ngoài cửa sổ cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Lúc này, người đàn ông cao lớn khoác áo ngủ, ngồi trên ghế sofa, đặt ly rượu xuống, ngước mắt lạnh nhạt nhìn về phía trước.
“Thiếu gia, ngày mai 8 giờ sáng cuộc họp bộ phận tài chính, 10 giờ là cuộc họp giao dịch quốc tế…”
Tư Nhất đang báo cáo lịch trình.
Bỗng nhiên bị người kia cắt ngang.
“Cậu cảm thấy quần áo của một người sẽ có mùi thơm à?” Hoắc Tư Thận khẽ nheo mắt hỏi.
Tư Nhất suýt chút nữa cắn trúng lưỡi mình: “Hả?”
Thiếu gia đang hỏi gì thế này?
Hoắc Tư Thận nhíu mày.
“Không có gì, cậu tiếp tục đi!”
Lúc nãy cô đứng trước cửa nói đồ của anh “thơm thật”, chẳng lẽ là ăn nói lung tung, cố ý lấy lòng anh sao?
“Vâng. Tiếp theo, 12 giờ 30 phút trưa mai đến tòa nhà Á Thái, gặp mặt...”
Tư Nhất đành kiên trì đọc tiếp.
Nhưng ngẩng đầu lên thì phát hiện thiếu gia đang híp mắt, nhìn chằm chằm vào bàn trà, khóe môi mím chặt, hình như... đang ngẩn người?
Anh ta lập tức cúi đầu, tăng nhanh tốc độ đọc!
Cùng lúc đó, cũng vào ban đêm.
Triệu Nhàn đang chuẩn bị lên giường nũng nịu với bạn trai phú nhị đại của mình, bỗng bị một câu nói của bạn trai làm cho giật mình.
“Cố Sư Sư? Em quen cô ta à?”
Triệu Nhàn sửng sốt, ngay cả món quà kỷ niệm 30 ngày hẹn hò cũng quên mất không đòi nữa.
“Ừ, anh có một cô em họ bị cô ta bắt nạt, sáng mai anh sẽ đến đón em đi làm, nhân tiện chờ xem một màn kịch hay!”
Triệu Nhàn lập tức có tinh thần.
Người bạn trai cô câu được tên là La Tranh, chính là cháu ruột của chủ tịch bất động sản La Thị.
Em họ anh ta, chẳng phải chính là tiểu thư chính hiệu của La gia sao!
Cố Sư Sư thế mà lại chọc đến nhân vật lợi hại như vậy?
Cô ta rốt cuộc làm thế nào chứ?
“Nhưng hình như vị hôn phu của cô ta rất ghê gớm, anh biết người đó là ai không?” Triệu Nhàn nghĩ đến gương mặt anh tuấn ban ngày nhìn thấy, không khỏi hơi say mê.
“Người này em đừng quản, cũng đừng tiếp cận làm gì!” Giọng của La Tranh hơi khựng lại một chút.
“Tóm lại, cô ta không thể lọt vào mắt của người kia đâu, anh ta cũng sẽ không bảo vệ cô ta!”
Triệu Nhàn nhíu mày. Ban ngày hình như không phải như vậy. Người kia còn gửi cơm, sai lái xe đến đón cô ta. Chẳng lẽ đây chỉ là sự giả tạo bên ngoài của giới nhà giàu?
Giống như những cặp vợ chồng minh tinh trước ống kính thì ân ái, nhưng sau lưng thì đã ly hôn?
“Anh yêu, anh định làm gì cô ta vậy? Kể em nghe với.” Triệu Nhàn không nhịn được tò mò.
La Tranh cười lạnh một tiếng.
“Loại con gái xuất thân bình dân như thế, chẳng phải thấy tiền là sáng mắt sao? Mai anh nhờ người gửi hoa, gửi kim cương, nói là yêu thầm cô ta từ lâu, xem thử cô ta phản ứng thế nào!”
“Đến lúc đó, đem ảnh chụp lén của thám tử tư gửi đến nhà họ Hoắc, xem người kia có chịu được cái mũ xanh này không!”
Câu nói này lập tức khiến nụ cười trên môi Triệu Nhàn cứng đờ.
La Tranh... là đang mắng luôn cả cô vào rồi sao?
Cho dù cô ta đúng là vì tiền giả tình giả nghĩa với anh ta, nhưng giờ phút này cũng cảm thấy mặt nóng ran.
Nhưng cô vẫn cố ý mềm mại nói: “A Tranh, em chắc chắn sẽ giúp anh. Cố Sư Sư chắc chắn sẽ mắc bẫy, cô ta nhìn thấy đồ hiệu là chân mềm nhũn, hôm nay còn cố ý mặc hàng hiệu tới trung tâm khoe với em nữa đó.”
Giọng nói của La Tranh lập tức dịu dàng lại.
“Cưng à, em theo anh còn sợ ai khoe khoang nữa? Muốn gì cứ gửi hình qua đây, anh bảo trợ lý đi mua cho.”
Triệu Nhàn cắn răng, nhưng vẫn nũng nịu đồng ý.
Hoắc gia, người đàn ông đó chính là đại thiếu gia Hoắc thị, tập đoàn bán lẻ lớn nhất nước hiện giờ sao?
Triệu Nhàn nhất thời bùng lên ngọn lửa ghen ghét điên cuồng.
Nhưng chẳng sao, có khi ngày mai, cô ta sẽ bị Hoắc gia hủy hôn ngay thôi!
Đại thiếu gia nhà họ Hoắc.
Trong mắt cô ta lộ ra một tia khao khát khó che giấu!
Chú thích:
"Vạn Sơn Hồng" là một bức tranh thuộc thể loại tranh thủy mặc hoặc tranh phong cảnh truyền thống của Trung Quốc, với chủ đề thể hiện vẻ đẹp rực rỡ, hùng vĩ của núi non trong sắc đỏ rực như lửa — thường gợi đến hình ảnh mùa thu, khi rừng cây chuyển lá đỏ, hoặc ánh mặt trời chiếu rọi khiến cảnh vật như rực cháy.