Xuyên Đến Hào Môn: Tiêu Tiền Của Đại Lão Để Kéo Dài Mạng Sống

Chương 14

【Cố tiểu thư, đúng 12:00 hãy ra cửa.】

Khi Cố Sư Sư kết thúc lớp học, nhìn thấy tin nhắn từ Tư Nhất, đã là 11:55.

"Xong rồi, trễ mất rồi!"

Nếu người khác mang cơm cho cô, mà cô lại trễ, để người ta phải chờ ngoài trời nắng, thế này thật là không thể chấp nhận được.

“Xin lỗi, làm ơn nhường đường!”

Chưa kịp chào hỏi ai, cũng không đợi thang máy, Cố Sư Sư vội vàng chạy từ thang cuốn xuống.

May là phòng vẽ không quá cao, cô thở hồng hộc chạy từ tầng 5 xuống tới cửa, nhìn điện thoại, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

11:59!

Cô thở hổn hển nhìn về phía cửa, nhưng lại không thấy bóng dáng Tư Nhất.

"Bíp."

Đúng lúc cô định tìm người, một tiếng còi xe vang lên!

Cô nhìn về phía âm thanh, chỉ thấy một chiếc Maserati màu bạc sang trọng, nổi bật đến mức thu hút sự chú ý của người qua đường, oai phong dừng lại ngay tại ngã tư!

Hơn nữa, còn đang từ từ tiến về phía cô.

"Ơ?" Đây là xe của Đại Lão Hoắc sao?

Cố Sư Sư chớp chớp mắt. Cầm điện thoại, cô cẩn thận tiến về phía xe. Khi lại gần, quả nhiên nhìn thấy Tư Nhất ngồi ở ghế lái.

Cửa sổ xe nhanh chóng hạ xuống, Tư Nhất ló đầu ra ngoài, "Cô Cố, đợi một chút, tôi đậu xe vào lề."

"Được, làm phiền anh rồi." Cố Sư Sư lập tức nở nụ cười thật tươi.

Cô ngoan ngoãn đứng lùi sang một bên, để nhường chỗ đậu xe. Nhưng đuôi xe Maserati rất nhanh đã dừng lại trước mặt cô.

Giữa trưa, mặt trời gay gắt chiếu xuống.

Cửa kính phía sau xe phản chiếu ánh nắng gay gắt, chỉ thấy rõ bóng của cô phản chiếu trên cửa kính, hoàn toàn không thể nhìn thấy bên trong xe có người hay không.

Cố Sư Sư ngại ngùng gãi gãi mũi, nhìn vào cửa sổ xe phía sau, nở một nụ cười lấy lòng lấp lánh như vàng 24K. Đại lão liệu có ngồi trong xe không nhỉ?

Đại lão đã sai Tư Nhất từ xa chạy tới đây đưa cơm cho cô, lại còn giúp cô tăng thêm máu để kéo dài mạng sống, thái độ nhận lỗi cũng thật là chân thành, vậy thì cô rộng lượng một chút, coi như chuyện tranh cãi buổi sáng giữa hai người huề nhau đi.

Đại lão chắc chắn là đang ngồi ở ghế sau rồi!

Nghĩ vậy, cô càng cố sức nheo mắt, ghé sát vào cửa sổ xe thêm một chút nữa.

Thậm chí, cô còn dùng cả hai bàn tay che lại ánh nắng chói mắt từ phía trên, cố gắng làm cửa kính bớt phản chiếu để nhìn rõ tình hình bên trong xe.

Trong xe, Hoắc Tư Thận đang ngồi trên ghế sau, hai chân vắt chéo, tay cầm tài liệu. Nhưng những ngón tay thon dài rõ từng khớp xương ấy, lúc này lại khựng lại giữa không trung, ngay cả một trang cũng không lật nổi nữa.

Anh khẽ nâng đôi mắt đen sâu thẳm lên, ngay lập tức liền nhìn thấy cô gái ngốc nghếch bên ngoài xe, lúc này đang nóng tới mức cả khuôn mặt đỏ bừng đầy mồ hôi, gần như sắp dán chặt vào cửa kính xe.

Ấy thế mà cô còn vừa cười tươi rói, vừa làm đủ loại biểu cảm kỳ lạ, ngốc nghếch không hiểu đang vui vẻ vì cái gì.

Ngốc chết đi được!

Hoắc Tư Thận mím chặt môi.

Những ngón tay thon dài nắm chặt mép tập tài liệu, dùng sức hơi mạnh khiến cho từng đường gân xanh nổi lên rõ ràng.

Buổi sáng cô bị dọa tới mức giống như một con thỏ nhỏ hoảng loạn, trên mặt viết đầy vẻ sợ hãi, chạy trốn nhanh tới mức đầu cũng không quay lại lấy một lần.

Bây giờ… cô lại muốn làm gì đây?

Trên gương mặt nhỏ nhắn của Cố Sư Sư lúc này đang viết rõ sự thất vọng.

Hiển nhiên, sau khi nghiên cứu một hồi lâu, cô cuối cùng đã phát hiện đây là kính xe một chiều, từ bên ngoài căn bản không thể nhìn thấy bên trong xe.

"Cốc cốc…"

Vì thế cô lập tức đưa tay lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ hai cái vào cửa kính xe.

Hoắc Tư Thận lập tức nhíu chặt mày lại.

Cố Sư Sư gõ một lần không thấy phản ứng, lại lần nữa định đưa tay lên gõ tiếp. Nhưng đúng ngay lúc ấy… cửa kính xe đột ngột hạ xuống. Ngón tay trỏ của cô lập tức gõ vào khoảng không.

Trong khoảnh khắc, ánh mắt cô liền rơi thẳng vào một đôi mắt sắc bén lạnh lùng, cực kỳ thâm sâu bên trong xe, khiến người ta chỉ mới nhìn một chút đã không ngừng run rẩy.

Cảm giác giống như giữa ngày hè nóng bức đột nhiên bị ném thẳng xuống một hồ nước lạnh giá sâu không thấy đáy, lạnh lẽo đến tận xương tủy.

“Cô thật sự không biết thế nào là lễ phép à?”

Giọng nói của Hoắc Tư Thận như thể được ngâm trong băng đá, từng chữ đều mang theo khí lạnh ngấm ra ngoài.

Đôi mắt trong veo đầy nước của Cố Sư Sư lại lập tức lóe lên vẻ phấn khích.

“Hoắc tiên sinh!” Đại lão quả nhiên ở trong xe!

Những lời lạnh lùng và cay nghiệt của anh đều bị Cố Sư Sư tự động bỏ qua hết.

Đại lão chỉ là mạnh miệng, không chịu hạ thấp mặt mũi xuống, rõ ràng là đang muốn che giấu sự quan tâm đối với cô!

Quả nhiên, đại lão chính là kiểu đàn ông vừa kiêu ngạo vừa bướng bỉnh mà!

Khóe môi Cố Sư Sư không kiềm được mà cong lên cao hơn.

Cô nhớ lại ngày trước sư phụ của mình cũng y như thế này, ngoài miệng lúc nào cũng cay nghiệt chê tranh của cô vẽ quá tệ, không có chút tài năng hay linh khí nào.

Nhưng sau lưng, sư phụ lại lén lút thu thập những tác phẩm “vô cùng kém” đó của cô để cất giấu, giữa đêm khuya một mình ngồi trong phòng vừa ngắm nghía vừa vui vẻ cười ngốc nghếch.

Sư phụ của cô cũng chính là kiểu người ngạo kiều và bướng bỉnh như vậy!

Bề ngoài càng cay nghiệt chỉ trích, thì trong lòng lại càng khẳng định và yêu thích cô hơn cả!

Cố Sư Sư càng nghĩ, ánh mắt càng tràn ngập ý cười khó giấu.

“Những gì tôi nói, buồn cười lắm sao?”

Gương mặt tuấn mỹ của Hoắc Tư Thận trở nên lạnh lẽo đáng sợ.

Đôi môi mỏng khẽ mở, từng chữ lạnh lùng phát ra, khí lạnh trên người càng lúc càng tăng thêm vài phần.

Trước giờ chưa từng có ai dám vô lễ trước mặt anh đến vậy!

Ánh mắt sắc bén của anh hung hăng ghim thẳng vào người Cố Sư Sư.

Nhưng điều anh nhìn thấy lại là nụ cười càng lúc càng rạng rỡ trên gương mặt nhỏ nhắn của cô.

“Không, không phải… tôi chỉ là rất vui thôi.”

Cố Sư Sư vừa gật vừa lắc đầu.

Hoắc Tư Thận nheo đôi mắt đen lại đầy nguy hiểm, chăm chú nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt.

Mới chưa tới nửa ngày mà lá gan của cô đã to thêm rồi à?

Giữa trưa là lúc rất nhiều người đến tòa nhà này dùng bữa, người qua kẻ lại bên cạnh xe không ngừng.

Nhưng giữa đám đông ấy, người nổi bật và thu hút nhất lại chỉ có duy nhất mình cô.

Ánh sáng trong đôi mắt nhìn anh lúc này dường như còn rực rỡ hơn cả lúc sáng sớm, tựa như đã hấp thụ toàn bộ ánh nắng chói chang ngày hè, rực rỡ chói mắt, thu hút toàn bộ sự chú ý của anh.

Anh mím chặt môi, giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên:

“…Vui vẻ sao?”

“Ừm ừm!” Cố Sư Sư lập tức gật đầu lia lịa.

Đại lão miệng thì độc nhưng tâm thì lại rất tốt.

Anh dường như càng mắng cô lại càng đối xử tốt với cô, hệt như sư phụ cô vậy!

“Cảm ơn anh đã mang cơm tới cho tôi!”

“Không liên quan đến tôi, là đầu bếp và Tư Nhất tự tiện làm vậy!”

Cố Sư Sư nghe xong, ngẩn người, nhưng rất nhà nụ cười lại càng tươi hơn.

“Ồ, vậy à.”

Đầu bếp mà còn có thể sai khiến Hoắc Tử Thần đi mang cơm sao? Lý do này… thật chẳng thuyết phục chút nào!

Có vẻ như đại lão rất kém trong việc nói dối nhỉ.

Cô liếc mắt nhìn vào trong xe, quả nhiên nhìn thấy tai của người đàn ông anh tuấn ấy hơi ửng đỏ, lập tức bụm miệng cười trộm.

“Được rồi, vậy anh giúp tôi cảm ơn chú đầu bếp nhé ... Á...”

Cố Sư Sư còn chưa nói xong, cửa kính xe trước mặt đã nhanh chóng kéo lên!

Thiếu chút nữa kẹp trúng cả mũi cô rồi!

Đại lão, đây rõ ràng là thẹn quá hóa giận nha! Không nên trêu anh nữa thì hơn!

“Vậy thì, Hoắc tiên sinh, tạm biệt nhé!” Cố Sư Sư đành vẫy vẫy tay, nói với cửa xe đã kín mít, chẳng nhìn thấy được gì bên trong.

Trong xe, Hoắc Tư Thận bóp chặt tập tài liệu trong tay, mạnh mẽ ném xuống ghế xe!

“Tư Nhất, cậu còn đứng đó làm gì! Ném hộp cơm cho cô ấy! Về công ty!”

Nghe thấy âm thanh bên trong vọng ra, Cố Sư Sư lập tức nhăn mặt, nhe răng.

Đại lão, lại nổi nóng rồi!

Cô đồng cảm liếc nhìn Tư Nhất một cái.

“Cố tiểu thư, cơm hộp của cô đây. Dựa theo lượng cơm cô ăn thường ngày, tôi chuẩn bị thêm một phần nữa, để cô có thể chia sẻ cùng đồng nghiệp.”

Tư Nhất nhanh chóng xuống xe, cung kính đưa tới hai hộp cơm lớn.

“Cảm ơn anh rất nhiều!”

Cố Sư Sư vừa cầm lên đã lập tức không giấu nổi niềm vui sướиɠ.

Nặng thật đấy!

Gấp đôi lượng thức ăn cơ mà!

Thanh máu chuẩn bị tăng vọt rồi, sung sướиɠ quá!

Tư Nhất gật nhẹ đầu, “Vậy tôi đi trước...”

“Ồ, Sư Sư, đây là vị hôn phu của cậu à?”

Tư Nhất còn chưa nói hết câu, một giọng nói đầy kích động nhưng ẩn chứa đầy vẻ châm chọc đột ngột vang lên.

“A, vị hôn phu của cậu hóa ra là tài xế lái xe cho ông chủ hả? Thảo nào mới có xe để mang cơm đến tận đây cho cậu đó!”

Không cần quay đầu lại, Cố Sư Sư cũng đoán được giọng nói tràn đầy mỉa mai này là của Triệu Nhàn, kẻ vô cùng thích gây chuyện.

Cố Sư Sư ngẩng đầu, hướng ánh mắt áy náy về phía Tư Nhất.

Vừa quay đầu lại, quả nhiên thấy Triệu Nhàn đang khoác lấy tay quản lý Lưu Lị, phía sau còn đứng vài đồng nghiệp khác trong phòng vẽ.

Lăng Tiểu Mỹ chạy cuối cùng, thở hổn hển nhỏ giọng nói với cô: “Tớ muốn ngăn cô ta lại, nhưng cô ta kéo luôn cả quản lý và các đồng nghiệp xuống ăn trưa chung rồi...”

“Chào anh, tôi là đồng nghiệp của Sư Sư.”

Triệu Nhàn hoàn toàn không quan tâm đến phản ứng của Cố Sư Sư, ngược lại còn mỉm cười gật đầu với Tư Nhất.

“Chúng tôi chuẩn bị đi ăn trưa, anh có muốn đi cùng không?”

Tư Nhất không đáp lời.

Triệu Nhàn lập tức che miệng cười tiếp:

“À, tôi lỡ nói lời vô ý rồi nhỉ? Anh phải trở về công ty đúng không, nếu không ông chủ của anh ra ngoài mà không tìm thấy người, chắc chắn sẽ nổi giận mất.”

Mỗi câu cô ta nói nghe qua đều rất bình thường, nhưng từng chữ đều chứa đựng đầy cảm giác ưu việt cùng kɧoáı ©ảʍ khi vạch trần việc Cố Sư Sư khoe khoang gả vào nhà giàu.

Cái gì mà vị hôn phu giàu có, chẳng qua chỉ là một tài xế cho nhà giàu thôi!

Trong mắt Triệu Nhàn tràn đầy sự thích thú, đắc ý không giấu được.

“Bộ quần áo anh mua cho Sư Sư mắc tiền thật đấy, chúng tôi ai cũng ghen tị với cô ấy nha!”

Nói xong, Triệu Nhàn còn cố ý cười cười, liếc mắt nhìn sang bộ đồ hàng hiệu đắt tiền trên người Cố Sư Sư.

“Xem ra ông chủ của anh đối xử với nhân viên thật không tệ.”

Chẳng qua chỉ là một tài xế nhỏ nhoi thôi mà!

Tài xế thì lương cao đến đâu cơ chứ?

Cùng lắm cũng chỉ một, hai vạn mà thôi!

Ông chủ dù có coi trọng mấy thì cũng chỉ thưởng cho chút lợi ích nho nhỏ. Chiếc xe này dù đắt đến đâu cũng đâu phải của anh ta!

Triệu Nhàn lập tức lấy lại tự tin, kiêu căng quay sang nhìn Cố Sư Sư.

Cố Sư Sư tuyệt đối không thể vượt qua cô ta được!

Những đồng nghiệp nữ sáng nay còn vô cùng tò mò, lúc này lập tức đều lộ ra biểu cảm “Thì ra là vậy à”.

Sự ngưỡng mộ ban đầu lập tức tan biến sạch sẽ!

Tư Nhất vốn có làn da ngăm đen, giờ phút này cũng chẳng nhìn ra được biến hóa gì, nhưng anh lại toát mồ hôi lạnh, chân tay lóng ngóng đến mức gần như không nắm vững nổi tay lái.

“Tôi... tôi không phải...”

Anh vốn ăn nói vụng về, lại bị những cô gái này liên tục chèn ép, nhất thời không nói được trọn vẹn câu nào.

Nhưng đúng lúc này, từ hàng ghế sau của chiếc xe đột nhiên vang lên “Rầm” một tiếng!

Giống như thứ gì đó vừa bị ném mạnh xuống đất!

Những cô gái đang vây quanh xe lập tức giật mình, cùng đồng loạt nhìn qua!

Ngay sau đó, cửa kính một chiều của ghế sau chiếc Maserati từ từ hạ xuống!

Nụ cười đắc ý của Triệu Nhàn lập tức đông cứng lại trên môi.

Bên trong xe còn có một người đàn ông nữa.

Hơn nữa… anh ta còn vô cùng trẻ tuổi, đẹp trai đến không tưởng!

Cửa sổ xe hạ xuống, để lộ ra một gương mặt nam tính tuấn mỹ với các đường nét sắc bén, khí chất lạnh lùng lại quý phái.

Đôi mày kiếm sắc nét, ánh mắt đen thẳm sâu không thấy đáy, đôi môi mỏng hơi mím lại đầy lạnh lùng. Anh khoác trên người bộ vest đen sang trọng, chiếc áo sơ mi trắng bên trong được mở bung một cúc, thấp thoáng lộ ra xương quai xanh màu lúa mạch đầy quyến rũ.

Triệu Nhàn chỉ cảm thấy đầu mình ong lên một tiếng!

Người đàn ông đẹp trai đến mức không chân thực này, thật sự là vị hôn phu mà Cố Sư Sư nhắc tới sao?

Khí chất bá đạo, ưu nhã và lạnh lùng lại đầy xa hoa này… sao có thể cùng xuất hiện trên người một ai đó chứ!

Ánh mắt lạnh băng, khí thế áp đảo, cử chỉ thong dong quý phái… còn thu hút hơn cả các nam thần minh tinh bước ra từ phim truyền hình!

Triệu Nhàn lúc này trái tim vừa run rẩy, vừa tràn ngập sự ghen tỵ không thể kìm chế!

Chỉ một cái liếc mắt, cô ta đã nhận ra người đàn ông trước mặt này, cấp bậc tuyệt đối vượt xa bạn trai giàu có mà cô ta vất vả lắm mới câu được hồi tháng trước!

Cố Sư Sư sao lại may mắn đến vậy?

Không! Đây chắc chắn là ông chủ của vị hôn phu cô ta mà thôi!

Nhưng ngay giây tiếp theo, sự an ủi bản thân của cô ta đã tan vỡ.

Chỉ thấy người đàn ông đẹp đến mức không thể tưởng tượng này, nhẹ nhàng đưa bàn tay dài mạnh mẽ ra ngoài.

Đôi môi mỏng khẽ mấp máy.

“Lại đây.”

Triệu Nhàn ngẩn ngơ.

Giọng nói của anh ta còn trầm thấp và mê hoặc đến vậy!

“Triệu Nhàn, cô nhường đường một chút cho Sư Sư nào!” Lăng Tiểu Mỹ lập tức kéo cô ta một cái.

Triệu Nhàn lập tức sững người!

Khi cô ta ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt chỉ còn lại sự kinh ngạc!

Cô nhìn thấy Cố Sư Sư tiến lên phía trước, đặt tay vào lòng bàn tay của người đàn ông kia!

Mà người đàn ông tuấn mỹ ấy không hề gạt bỏ tay của Cố Sư Sư, đôi mắt đen láy thậm chí còn liếc sang Triệu Nhàn một cách lạnh lùng. Chỉ một ánh mắt ấy thôi, cũng đủ khiến Triệu Nhàn lạnh toát sống lưng, run lên cầm cập!

Người đàn ông đẹp trai này rất nhanh thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng vào Cố Sư Sư đứng trước mặt, đôi môi mỏng cao quý khẽ cử động.

“Trước khi tan làm, liên hệ với Tư Nhất.”

“Bảo cậu ấy tới đón em… về nhà.”

Giọng nói lạnh lẽo của anh, đặc biệt nhấn mạnh vào hai chữ cuối.

Chỉ trong một giây, lòng ngực Triệu Nhàn đã bị lửa ghen tỵ thiêu cháy hoàn toàn!