Xuyên Đến Hào Môn: Tiêu Tiền Của Đại Lão Để Kéo Dài Mạng Sống

Chương 15

Triệu Nhàn nhìn Cố Sư Sư trước mặt, ghen ghét đến phát điên!

Con nhỏ này rốt cuộc dựa vào cái gì mà lại may mắn có được hôn ước với người đàn ông ưu tú như vậy chứ!

“Ê, Triệu Nhàn, chúng ta đi ăn thôi!” Lăng Tiểu Mỹ bước lên, kiên quyết kéo cô ta đi.

Vừa rồi, Triệu Nhàn trước mặt nhiều người như vậy châm chọc tranh vẽ của Lăng Tiểu Mỹ, lúc này Tiểu Mỹ chẳng muốn khách khí với cô ta chút nào.

“Đi thôi! Sư Sư phúc khí lớn như vậy, chúng ta có ghen tị cũng chẳng được đâu!” Lăng Tiểu Mỹ còn nhân tiện trả đũa một câu.

Triệu Nhàn nghe xong lại càng nghiến răng ken két.

“Ừ nhỉ, đi ăn đi, đi thôi!”

Các đồng nghiệp trong phòng vẽ cũng chợt tỉnh ngộ.

Đứng trước người đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo ngồi trên xe kia, họ đều cảm thấy vô cùng áp lực, nhanh chóng muốn rời khỏi hiện trường.

“Sư Sư, bọn mình đi quán beefsteak mới mở, lát nữa cậu qua nhé! Đừng ăn một mình, buồn lắm!”

Mọi người vui vẻ gọi cô một tiếng.

Cố Sư Sư vội vàng gật đầu.

Muốn vẫy tay cười đáp lại nhưng lần này cô thực sự... cười không nổi nữa rồi.

Cánh tay phải vừa rồi đưa ra nắm lấy tay đại lão của cô lúc này như bị đóng băng, cứng đờ.

Dù cách một cánh cửa xe, cô vẫn cảm giác được từng luồng khí lạnh như muốn xuyên thấu tận xương, không ngừng ào tới như miễn phí, đến nỗi cô muốn run lên từng hồi.

Rõ ràng đang đứng giữa cái nắng gay gắt mùa hè, vậy mà nửa người cô lạnh buốt.

Đợi khi đồng nghiệp đã đi xa, cô mới cứng ngắc quay đầu lại, đối diện trực tiếp với ánh mắt lạnh thấu xương của người đàn ông, sắc bén như dao, sát khí nặng nề, cứ như muốn bóp chết cô ngay tại chỗ!

“Ực.” Cố Sư Sư nuốt nước bọt một cái.

Cô liếc nhanh về phía Tư Nhất đang ngồi ở ghế lái, phát hiện sắc mặt anh ta lúc này cũng là một vẻ kinh hãi như gặp phải quỷ.

Tiêu rồi! Cô lại dám nắm lấy tay đại lão!

Cô quên mất anh có bệnh thích sạch sẽ nặng, ghét nhất là bị người khác chạm vào!

“Cô còn định nắm tay đến bao giờ nữa đây?” Giọng nói của Hoắc Tư Thận cơ hồ như từ kẽ răng nghiến chặt mà nặn ra từng chữ!

“A, xin, xin lỗi!” Cố Sư Sư lập tức rụt tay lại.

Ngay sau đó, cô nhanh chóng lấy từ túi váy jean ra một gói khăn giấy nhỏ, định rút một tờ nhưng động tác bỗng nhiên dừng lại.

“À... đại lão, à không, Hoắc tiên sinh, anh lấy một tờ lau tay đi ạ?”

Cố Sư Sư lấy lòng, đưa gói khăn giấy nhỏ sang phía anh, còn cẩn thận bóc mở sẵn ra một nửa.

“Thật sự rất xin lỗi, tôi vừa rồi thấy anh đưa tay ra, còn tưởng rằng anh phát lòng từ bi, muốn cùng tôi bắt tay biểu hiện tình hữu nghị cơ.”

Hoắc Tư Thận nghe cô nói, bàn tay vừa rút từ cửa sổ xe về gân xanh nổi hết cả lên.

“Tư Nhất, lái xe!”

Từng chữ thốt ra, như sắp bùng nổ cơn giận.

Ngồi trên ghế lái, Tư Nhất lập tức khổ sở cười một cái, nhanh chóng đạp chân ga.

Trước khi đi, Tư Nhất còn kịp nhìn Cố Sư Sư bằng ánh mắt vừa kính nể vừa đồng cảm.

Dám trực tiếp nắm tay thiếu gia, cô gái này đúng là người đầu tiên.

“Tạm biệt nha, tôi thật sự xin lỗi mà!”

Cố Sư Sư cũng không dám tới gần cửa kính xe nữa, sợ lại làm đại lão khó chịu, chỉ dám cách cửa kính vài centimet, dè dặt vẫy tay tạm biệt với anh và Tư Nhất.

Chứng bệnh sạch sẽ của Hoắc Tư Thận vô cùng nghiêm trọng, ngay cả người giúp việc trong biệt thự cũng phải đeo găng tay, một ngày còn phải khử trùng hơn mười lần.

Vừa rồi, cô thật sự là đắc ý đến quên mất giới hạn rồi!

Chắc là lúc nãy anh lên tiếng, vốn định giải vây cho cô trước mặt đồng nghiệp thôi. Nhưng cô lại sơ ý nắm lấy tay anh.

Đại lão rõ ràng rất khó chịu, dù chỉ một giây cũng không chịu nổi, nhưng vì giữ thể diện cho cô trước mặt đồng nghiệp mà nhẫn nhịn không bùng phát ngay đúng không?

Giờ sắc mặt anh đen sì, nhìn rất đáng sợ, nhưng anh vẫn không lên tiếng trách mắng cô một lời nào.

“Đại lão... thật đúng là người tốt bụng, miệng cứng nhưng lòng mềm mà!” Cố Sư Sư vừa lẩm bẩm, vừa xách hộp cơm đứng nhìn chiếc xe xa dần.

Trong xe, Tư Nhất đang cẩn thận quan sát sắc mặt thiếu gia qua gương chiếu hậu. Kết quả, anh bất ngờ phát hiện thiếu gia đang nhìn bàn tay phải của mình với vẻ mặt phức tạp, sâu xa.

Hoắc Tư Thận không hề dùng khăn giấy ướt thường có sẵn trong xe, cũng chẳng dùng cồn sát khuẩn lau tay.

Tư Nhất lập tức rụt cổ lại, không dám nhìn thêm lần nào nữa.

Bỗng nhiên, trong xe vang lên một giọng trầm thấp: “Làm tài xế rất mất mặt sao?”

Hoắc Tư Thận hướng ánh mắt sắc bén về phía Tư Nhất, tựa như đang nghiên cứu.

Tư Nhất chỉ cảm thấy da đầu tê rần, vội nói:

“Không, không ạ, thiếu gia, công việc này cũng như bao nghề nghiệp khác thôi. Đều là dựa vào lao động mà kiếm sống!"

Hoắc Tư Thận gật nhẹ đầu, nhưng chỉ lát sau, anh lại nhíu mày:

“Mấy người phụ nữ vừa rồi đang chế giễu cô ấy sao?”

“À...”

Tư Nhất run rẩy một trận.

Ban nãy, đám phụ nữ ríu rít kia hiểu lầm anh là hôn phu của Cố tiểu thư. Anh vừa định lên tiếng đính chính, thì phía sau lưng bỗng nhiên toả ra một cơn sát khí, ép anh lập tức im miệng.

Bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ lúc đó thiếu gia đang ghen sao?

Lưng Tư Nhất lạnh toát, lập tức giải thích: “Thiếu gia, là họ tự suy đoán lung tung thôi! Tôi với Cố tiểu thư không hề có liên quan gì hết! Cô ấy rõ ràng là vị hôn thê của ngài mà!”

Ngón tay thon dài của Hoắc Tư Thận gõ nhẹ lên tập tài liệu đặt trên đùi.

Hàng lông mày anh dường như thoáng giãn ra đôi chút.

“Hôm nay để cậu chịu thiệt rồi, tiền thưởng tháng này nhân đôi.”

Tư Nhất: “…?”

Chịu thiệt ư?

Anh vừa nhanh chóng phân rõ giới hạn với Cố tiểu thư, thiếu gia liền lập tức cho anh thêm tiền... Hoá ra thiếu gia thật sự ghen với anh rồi!

Tư Nhất lập tức chỉnh lại tay lái, lưng áo cũng ướt lạnh cả mảng.

Ngoài ra, chứng cuồng bạo kích phát đính kèm với bệnh sạch sẽ của thiếu gia đâu rồi?

Anh vừa bị Cố tiểu thư cầm tay, thế mà cứ vậy cho qua sao?

Lòng Tư Nhất tràn ngập nghi vấn, nhưng một chữ cũng không dám hé răng hỏi thêm.

Cùng lúc đó, trước cửa biệt thự nhà họ Cố.

Cố Vô Song đang khoác một chiếc khăn lụa màu tím nhạt đứng trước cửa, kéo tay một người phụ nữ trung niên, nước mắt như sắp rơi xuống.

“Dì Trương, con xin lỗi, con đã hết sức cầu xin cho dì rồi, nhưng Sư Sư thực sự rất giận dữ. Đều tại con, lúc đó đáng ra con phải ngăn dì lại… bây giờ khiến dì bị đuổi việc rồi…”

Người đối diện cô ta là dì Trương vội vàng xua tay:

“Tiểu thư Vô Song, chuyện này sao trách cô được? Là tôi tự chủ trương làm vậy thôi! Con nhỏ đó ngang ngược như vậy, đòi cô nhường cả căn phòng đã ở suốt hai mươi năm trời, tôi thật sự không nuốt nổi cục tức này!”

“Nó đã muốn cướp của cô, tôi liền bắt nó mỗi ngày còn ở nhà họ Cố, đều phải mặc đồ cũ của cô, đây đều là ý của tôi, không liên quan gì tới cô cả! Cô đừng khóc, tôi cũng đến tuổi nên về với con trai hưởng phúc rồi, cứ xem như tôi về hưu vậy.”

Lông mi Cố Vô Song run lên nhè nhẹ: “Dì Trương, dì đến bây giờ vẫn bảo vệ con, vẫn nhận con là tiểu thư nhà họ Cố…”

“Nói gì thế, cô mãi mãi là tiểu thư tốt bụng nhất, không phải chó mèo nào mang chút huyết thống cũng có thể thay thế cô được! Tiểu thư, dì Trương không còn ở đây nữa, cô phải tự bảo vệ bản thân thật tốt đấy!”

Dì Trương nói xong, lưu luyến bước lên chiếc taxi đang chờ bên ngoài, vẫy tay chào tạm biệt cô ta.

Đợi xe đi khuất hẳn, khoé môi Cố Vô Song mới chậm rãi nhếch lên, ung dung bước vào nhà.

Cô ta cầm điện thoại lên, liếc qua tin nhắn WeChat:

【Song Song, cậu nói con nhỏ Cố Sư Sư kia ép dì Trương đi rồi à? Trời ạ, chuyện này là sao đây?】

Cố Vô Song nheo mắt, lập tức trả lời:

【Băng Thanh, chắc là hiểu lầm gì rồi. Tớ hỏi dì Trương nhưng dì ấy cũng không chịu nói.】

【Đáng ghét thật! Chắc chắn dì Trương bị uy hϊếp rồi, con nhỏ dân thường này ác quá mà! Tớ thật không dám tưởng tượng trước đây cậu bị nó bắt nạt thế nào nữa!】

Cố Vô Song ngón tay thoáng dừng lại một chút, qua vài giây mới mỉm cười, nhắn tiếp:

【Băng Thanh, không phải như cậu nghĩ đâu! Cậu tuyệt đối đừng vì tớ mà làm chuyện ngốc nghếch nhé (tội nghiệp)(tội nghiệp)(tội nghiệp)!】

Chỉ vài giây sau, một tin nhắn mới đã được gửi đến:

【Tớ không ra tay, thì cũng có người khác muốn thay cậu trút giận! Cứ chờ tin tốt của tớ đi!】

Cố Vô Song cất điện thoại, mắt phượng khẽ cong lên: “Cố Sư Sư, tôi chưa từng có ý định nhằm vào cô. Đều tại những người kia… không chịu nghe lời khuyên của tôi thôi!”

Cô ta chẳng qua chỉ là mỗi lần đều cố gắng “khuyên bảo” những người thật lòng tốt với cô ta thôi mà.

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Sư Sư: “Tôi thật sự chưa từng nghĩ tới việc dính dáng chút xíu nào với đại lão, tôi chỉ mong sống sót qua ngày.”

Hoắc đại lão: “Ngày đầu tiên gặp mặt, cô ấy trốn trong tủ áo của tôi; ngày thứ hai gặp mặt, cô ấy lại nói chết cũng không chịu rời khỏi tôi; ngày thứ ba gặp mặt, cô ấy còn nắm lấy tay tôi. Thôi thì nhìn ở thành ý của cô ấy, tôi…”

Tư Nhất: “Ngài chỉ vùng vẫy đúng một giây, sau đó lập tức thuận theo.”

Hoắc đại lão: “!”