Xuyên Đến Hào Môn: Tiêu Tiền Của Đại Lão Để Kéo Dài Mạng Sống

Chương 12

Cố Sư Sư ngẩng đầu, liền thấy một cô gái tóc dài uốn sóng, đang ngồi ngay trước cửa trung tâm dạy vẽ.

Trên vai đeo túi nhỏ đen hiệu Armani, cổ đeo dây chuyền Tiffany có mặt khóa hình chìa khóa lấp lánh kim cương, lúc này đang mỉm cười châm chọc nhìn cô và Lăng Tiểu Mỹ.

Cô ta chính là một trong những giáo viên mới của phòng vẽ, Triệu Nhàn.

Giống như bọn họ, vừa mới tốt nghiệp, vẫn còn trong giai đoạn thử việc.

Giờ là lúc quyết định ai sẽ bị đào thải, ai được giữ lại.

Nhưng rõ ràng Triệu Nhàn rất tự tin.

Có vẻ như cô ta vừa tới, đang trò chuyện với quản lý trung tâm, Lưu Lị, không biết nói gì mà khiến quản lý cười che miệng.

Giờ phút này, ánh mắt cô ta đầy hứng thú nhìn về phía Cố Sư Sư.

“Sư Sư, tớ còn tưởng cậu xin nghỉ là để tập trung ôn tập cho buổi kiểm tra tuyển chọn hôm nay. Dù sao thì thành tích trước đây của cậu là tệ nhất mà.”

“Không ngờ cậu lại đi mua sắm, sắm đồ mới?”

Ánh mắt Triệu Nhàn lộ rõ sự khinh thường mỉa mai.

“Để tớ đoán nhé, chắc là loại hàng ‘siêu giống thật’ rẻ tiền ngoài phố Đông đúng không?”

“Ha, ăn mặc thế này, đúng là tăng sự tự tin cho buổi kiểm tra đó nha!”

Cố Sư Sư đang lấy tạp dề vẽ khớp với thẻ tên của mình.

Nghe thấy mấy lời châm chọc này, động tác của cô hơi khựng lại.

Nguyên chủ vốn là nhân viên mới xếp cuối.

Cả kỹ năng hội họa lẫn thành tích đều kém nhất.

Là người có nguy cơ bị đào thải cao nhất!

“Nhàn à, cậu nói vậy làm gì? Sư Sư xinh đẹp thì mặc gì cũng đẹp.”

Lăng Tiểu Mỹ cảm thấy tình hình không ổn, lập tức ra tay hòa giải, còn kéo Cố Sư Sư lại, ra hiệu đừng tranh chấp.

Cãi nhau trước mặt quản lý chắc chắn sẽ để lại ấn tượng xấu.

Hơn nữa, các giáo viên khác cũng đã có mặt.

Hôm nay là ngày thi đánh giá tất cả nhân viên thử việc.

Các giáo viên kỳ cựu sẽ cùng quản lý bàn bạc, căn cứ vào thành tích suốt ba tháng qua và kết quả hôm nay, để quyết định báo cáo lên cấp trên.

Triệu Nhàn cười lạnh, lại tiếp tục mỉa mai.

“Mỹ Mỹ, tớ thì không nghĩ gì đâu. Nhưng lớp học của chúng ta nằm trong trung tâm thương mại sầm uất nhất, khách hàng đều là giới văn phòng và các bà nội trợ giàu có, cuối tuần còn có nhiều gia đình có tri thức dắt con tới.”

“Nếu để họ biết giáo viên của trung tâm lại mặc đồ fake, liệu có gây ấn tượng xấu không?”

“Sư Sư, tớ không nhắm vào cậu đâu nha. Chỉ là suy nghĩ vì lợi ích của mọi người, mong trung tâm chúng ta thu hút được nhiều khách hơn, đúng không?”

Cô ta bày ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, như thể rất lo lắng cho tương lai của lớp học.

Hơn nữa còn rất tôn trọng Cố Sư Sư, muốn hỏi ý kiến của cô.

Lời này nói ra nghe có vẻ quang minh chính đại, nhưng rõ ràng là đang đào hố cho Cố Sư Sư nhảy vào!

Bên cạnh, quản lý trung tâm - Lưu Lị lúc này cũng liếc nhìn bộ đồ trên người Cố Sư Sư, ánh mắt quả nhiên mang theo vài phần không hài lòng.

“Trong cửa hàng có tạp dề làm việc, không cần ăn mặc thế này. Lúc nghỉ thì tùy các em, nhưng trong giờ làm việc phải chú ý, dù gì chúng ta cũng là giáo viên dạy trẻ con.”

Cô ta hoàn toàn đứng về phía Triệu Nhàn!

Các nhân viên cũ trong lớp cũng gật đầu theo, tranh thủ nịnh nọt Lưu Lị.

Nhưng Cố Sư Sư lại cúi đầu, liếc nhìn biểu tượng hai chữ C đan chéo trên áo thun của mình.

Hàng nhái? Giả ư?

Không ai hiểu rõ giá trị của những bộ quần áo này hơn cô!

“Con người tôi thẳng tính lắm, Sư Sư, cậu không giận tôi đấy chứ?”

Triệu Nhàn cười toe toét.

Nhưng ánh mắt thì đầy vẻ đắc ý, thậm chí còn giơ tay vuốt nhẹ sợi dây chuyền hình chìa khóa của Tiffany trên cổ, không giấu nổi vẻ tự mãn.

“Tôi không có ý coi thường cậu đâu mà…”

Cô ta cười khẩy, đang nói dở thì bị Cố Sư Sư cắt ngang:

“Bộ này năm ngàn sáu, váy một vạn tám nhé.”

Cố Sư Sư với vẻ mặt phức tạp, khẽ kéo vạt áo.

Vừa nãy cô lại xem hệ thống một lần nữa, báo giá cực kỳ chính xác.

Lời Triệu Nhàn lập tức nghẹn lại.

Nhưng ánh mắt càng thêm mỉa mai.

“Đắt vậy á? Chắc cậu tiêu hết tiền lương và tiền tiết kiệm rồi chứ gì?”

Lương thử việc của họ mỗi tháng chỉ có bốn ngàn.

Hoàn cảnh gia đình của Cố Sư Sư cũng bình thường, nhìn cách cô ăn mặc thường ngày là biết.

Giờ tự dưng thay da đổi thịt, mặc nguyên bộ đồ hơn hai chục ngàn?

Xạo quá rồi!

Triệu Nhàn chẳng cần suy luận gì thêm.

“Không phải đâu, có người mua cho tôi đó.”

Cố Sư Sư rất thành thật.

Triệu Nhàn lập tức sững người, “Có người?”

Lăng Tiểu Mỹ còn bật thốt “Á!” đầy kinh ngạc, ngay cả quản lý lớp và các nhân viên cũ cũng nhìn sang đầy ngỡ ngàng.

“Thật hay giả vậy? Sư Sư, là bạn trai à? Tụi này đâu nghe nói cậu yêu đương gì đâu.”

“Bạn trai giàu dữ vậy, lai lịch gì thế! Còn giấu giấu giếm giếm không cho tụi này thấy!”

Trong lớp vẽ toàn là phụ nữ, ai cũng thích tám chuyện.

Vốn chưa tới giờ làm, nghe chuyện này ai nấy đều quên cả kỳ đánh giá thử việc.

Một người đàn ông vừa giàu lại sẵn sàng mua đồ hiệu cho bạn gái, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi!

Triệu Nhàn nhìn gương mặt xinh đẹp của Cố Sư Sư, trong mắt thoáng hiện tia đố kỵ.

Mình vừa kiếm được một thiếu gia nhà giàu tháng trước, còn đang hãnh diện, vậy mà con rùa đội sổ như Cố Sư Sư cũng vớ được một mối ngon?

“Không có gì đâu, chỉ là hôn ước do gia đình định sẵn.”

Cố Sư Sư nhún vai nói thật.

Giấy không bọc được lửa.

Cô đi làm, tiếp xúc với người ngoài, sớm muộn cũng lộ chuyện đính hôn và sống trong nhà vị hôn phu.

Thà nói rõ từ đầu còn hơn bị mấy đứa như Triệu Nhàn đồn đại là được bao nuôi.

“Hôn… hôn ước?”

Triệu Nhàn kinh ngạc, nhưng ánh mắt ghen tỵ dần tắt đi một nửa.

Gia đình bình thường mà đính hôn với người giàu?

Cô ta suýt bật cười thành tiếng. Người giàu đó chắc là ly hôn rồi, hoặc già nua xấu xí? Không thì cũng do Cố Sư Sư bịa đặt!

“Woa, vậy là có vị hôn phu rồi hả?”

Lăng Tiểu Mỹ ngây thơ thì chỉ thấy ghen tị.

“Có ảnh không, cho tụi này xem mặt mũi đi!”

“À… không có.”

Cố Sư Sư còn chưa xin được cả WeChat của đại lão, lấy đâu ra ảnh.

“Vậy anh ấy có tới đón cậu tan làm không? Tụi này muốn đứng xem luôn!”

Nhân viên cũ cũng bắt đầu hò hét ồn ào.

“Ờ… sau này đi, sau này đi… Giờ thi thử cái đã?”

Đại lão mà đến đón cô tan làm?

Không đuổi cô ra khỏi nhà là may rồi!

Cố Sư Sư né tránh, nhưng lại bị Triệu Nhàn nhìn thấy hết.

Cô ta cảm thấy thật buồn cười, đang định vạch trần thì bị quản lý trung tâm Lưu Lị cắt ngang.

Lưu Lị nhìn đồng hồ rồi vỗ tay:

“Được rồi, chuyện đó trưa hãy nói, mười giờ có lớp. Bây giờ tập trung, bắt đầu kiểm tra đánh giá.”

Cô đã lên tiếng, mấy người khác cũng thu lại tinh thần hóng hớt.

“Sau ba tháng thực tập, để xem các em tiến bộ đến đâu.”

“Hôm nay, đề bài là “cây cảnh thiên nhiên”, chủ đề được khách hàng yêu thích nhất. Mỗi người vẽ một bức nhỏ và thử đứng lớp dạy thử.”

“Đối tượng là học sinh chưa có nền tảng.”

Lưu Lị đọc đề bài.

Một vài giáo viên kỳ cựu đã ngồi vào bàn, đóng vai học sinh.

“Để tôi trước nhé.”

Triệu Nhàn lập tức xung phong.

Là người đầu tiên lên, dễ gây ấn tượng.

Làm giáo viên thì phải chủ động, nhiệt tình.

Lưu Lị gật đầu.

Lăng Tiểu Mỹ vốn không phải kiểu tranh giành.

Còn Cố Sư Sư thì hoàn toàn chưa có kinh nghiệm dạy cho người mới, nên quyết định quan sát trước.

“Màu nước là kỹ thuật vẽ dùng nước pha loãng màu trong suốt…”

Triệu Nhàn thao thao bất tuyệt.

“Tôi sẽ vẽ trước một bông sen để giới thiệu các kỹ thuật vận dụng cơ bản.”

Quản lý Lưu Lị cùng mấy giáo viên kỳ cựu đều gật gù đồng tình.

Triệu Nhàn trình bày mạch lạc, nét vẽ cũng thành thạo.

Chưa đầy mười phút, cô ta đã vẽ xong bức tranh hoa sen mùa hè.

Bốn năm đóa sen nở rộ, màu sắc hồng nhạt phối cùng lá sen xanh mướt, đúng chuẩn một bức tranh nhập môn đơn giản.

Rất phù hợp cho người mới học.

“Cảm ơn mọi người.”

Triệu Nhàn kết thúc phần thi, bước khỏi bảng vẽ chính, ánh mắt đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ liếc về phía Cố Sư Sư.

“Người tiếp theo, có phải cậu muốn lên trước không, Sư Sư? Tờ giấy vẽ của tớ còn chừa lại khoảng trống, cậu có thể vẽ tiếp lên luôn.”

Lên ngay sau cô ta, lại còn cùng một tờ giấy, càng dễ cho thấy kỹ năng của mình vượt xa Cố Sư Sư đến cỡ nào!

Lúc học ở học viện mỹ thuật, Cố Sư Sư đã là hạng bét, hoàn toàn không thể so với học sinh có thành tích tốt như cô ta!

Có sự so sánh, mới thấy được sự chênh lệch rõ ràng!

Nếu phải loại ai đó, chắc chắn người bị loại sẽ là Cố Sư Sư!

Triệu Nhàn mỉm cười đưa bút cho Cố Sư Sư, không cho cô từ chối, chờ xem trò cười.

“Được thôi.”

Cố Sư Sư tự nhiên nhận lấy.

Tranh màu nước và tranh thủy mặc quốc họa có phần giống nhau.

Cô trước kia cũng từng thử vẽ màu nước, giờ lại vừa nhìn Triệu Nhàn thao tác một lượt, nên không hề lo lắng.

Hơn nữa, với hai mươi năm luyện vẽ, cô chỉ nhìn một cái đã nhận ra Triệu Nhàn vẫn còn non tay.

Những cánh hoa kia trông thì đầy đặn, nhưng kỹ thuật đơn điệu, thiếu sinh động, độ cong của lá sen, độ bóng và chất liệu của cánh hoa đều không tự nhiên, không có sức sống.

Cô cầm lấy bút, bình tĩnh đứng dậy.

“Cố lên nhé.” Lăng Tiểu Mỹ lo lắng nhìn cô.

Cố Sư Sư cười dịu dàng trấn an cô ấy.

Cô quan sát đầu cọ, tiện tay quẹt vài cái lên giấy thấm để lau bớt màu hồng còn dính trên bút.

Nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Sống lại được vài ngày, mà cứ như đã qua cả một kiếp. Nhưng giây phút tay cô nắm lấy cán bút, cảm giác quen thuộc ấy liền trở về ngay tức khắc!

Triệu Nhàn vẫn quan sát nhất cử nhất động của cô, thấy cô nhắm mắt lại càng nghĩ chắc chắn cô đang căng thẳng.

“Hơ, Sư Sư, cậu căng thẳng sao? Cứ thoải…” Chữ “mái” cuối cùng còn chưa kịp thốt ra thì đã bị nghẹn lại nơi cổ họng!

Cô ta đứng gần nhất, có thể nhìn thấy rõ ràng động tác của Cố Sư Sư. Chỉ thấy cô nhẹ nhàng nhấc bút, chấm nước như chuồn chuồn lướt nước, rồi khẽ khàng tán đều lên mảng màu hồng. Chuỗi động tác ấy mang theo một sự tự nhiên chưa từng có trước đây, toát lên vẻ đẹp khó diễn tả. Sau đó, cô xoay bút hai vòng trong bảng pha màu để điều chỉnh sắc độ, rồi cổ tay hơi nâng, từ dưới lên vẽ một đường dứt khoát!

Trên giấy, chỉ trong hai giây, liền hiện ra một nụ hoa màu hồng phấn e ấp, như đang khẽ lay trong gió! Cánh hoa mượt mà trong suốt, sắc hồng rực rỡ, phần trung tâm nụ hoa loang ra chút nước, tạo thành màu trắng nhạt khiến lòng hoa trở nên tròn đầy mềm mại. Nét vẽ của Cố Sư Sư phóng khoáng, nhưng mỗi nét là một đóa sen, từng đóa từng đóa đều liền mạch thành hình!

Miệng Triệu Nhàn há ra, mấy nhịp thở sau khuôn mặt cô ta đã đỏ bừng. Góc phải trên là tranh cô ta vẽ, góc trái dưới là của Cố Sư Sư.

Giờ nhìn lại, khác biệt rõ mười mươi.

Bức tranh sen của cô ta nhìn riêng thì không tệ, nhưng so ra thì chẳng khác nào bản in năm trăm tệ! Còn sen của Cố Sư Sư thì sống động như thật, sinh khí dồi dào, nếu không tận mắt chứng kiến, bảo là giám đốc vẽ cô ta cũng tin!

Sao có thể như thế! Triệu Nhàn sửng sốt.

Mới nghỉ vài ngày mà Cố Sư Sư ăn phải linh đan gì sao, kỹ thuật vẽ như lật trời đổi đất!

Không thể nào!

Mà lúc này, giọng giảng giải của Cố Sư Sư cũng nhẹ nhàng vang lên: “Góc độ và lực nhấn của bút khác nhau, sẽ tạo ra hiệu ứng khác nhau trong tranh, ví dụ như thế này…”

Vừa nói, tay cô vừa vẽ thêm một chiếc lá sen, trông như đang đung đưa theo gió, như muốn nhảy ra khỏi trang giấy!

“Tranh màu nước chủ yếu dùng sắc độ để thể hiện ánh sáng và bóng, còn nét cọ thì phân biệt rõ búp hoa và nụ hoa…”

Cả phòng học lặng như tờ.

Quản lý Lưu Lị cũng ngỡ ngàng nhìn bức tranh cô vừa hoàn thành.

Đợi đến khi Cố Sư Sư giảng xong và lùi về chỗ, ánh mắt mọi người nhìn cô đã hoàn toàn thay đổi. Ở đây toàn là người trong nghề, chất lượng bức tranh thế nào ai cũng nhìn ra được.

Lăng Tiểu Mỹ – người chuẩn bị lên tiếp theo – thì muốn khóc rồi: “Chết mất thôi! Sư Sư, sớm biết vậy cậu để tớ lên trước!”

Áp lực quá lớn!

“Không sao đâu, cứ thoải mái nhé.” Cố Sư Sư cười, vỗ vỗ vai cô.

Còn mặt mũi Triệu Nhàn thì đen thui như đáy nồi. Ngay cả Lăng Tiểu Mỹ, người yếu đuối nhất, cũng không thèm để ý đến cô ta nữa!

Cố Sư Sư đang định ngồi xuống nghỉ, tiện cổ vũ cho Tiểu Mỹ thì bất ngờ nhận được một tin nhắn. Là lời mời kết bạn qua WeChat…

Cô mở to mắt!

Ảnh đại diện là chữ “Tư”!

Hoắc Tư Thận!

Đại… đại lão!

Anh ấy chủ động kết bạn với cô sao?

Cố Sư Sư hưng phấn ôm chặt điện thoại.

Nhưng vừa bấm vào thì thấy dòng chú thích:

【Chú thích: Cô Cố, tôi là Tư Nhất.】

“Ể…”

Một gáo nước lạnh dội xuống đầu! Cố Sư Sư cắn môi, vẫn chấp nhận lời mời kết bạn. Đại lão, quả nhiên là không thể tự mình kết bạn rồi…

Cô còn đang hụt hẫng, thì điện thoại lại sáng lên.

【Tư Nhất: Cô Cố, buổi trưa tôi đem cơm đến cho cô, mấy giờ thì tiện?】

Aaaa!

Tim nhỏ của Cố Sư Sư lại một lần nữa bay vυ't lên trời như đang chơi tàu lượn siêu tốc!