Xuyên Đến Hào Môn: Tiêu Tiền Của Đại Lão Để Kéo Dài Mạng Sống

Chương 11

“Đinh đinh đinh.”

Sáng sớm hôm sau lúc bảy giờ, Cố Sư Sư bị chuông báo thức trên điện thoại réo dậy.

Tối qua cô lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, ăn tối quá nhiều, lại không buồn ngủ, nên đành chơi game “Mr Love: Queen’s Choice” cả đêm.

Bây giờ bị chuông báo thức lôi dậy, cô đầu óc quay cuồng, buồn ngủ muốn chết.

Cô cố gắng ngồi dậy, nhưng sau một loạt tiếng ngáp dài, lại ngã phịch xuống giường.

Phải đến khi chuông báo thức vang lên lần thứ ba, Cố Sư Sư mới miễn cưỡng mở mắt, mang theo hai quầng thâm rõ rệt dưới mí mắt, lảo đảo bước xuống giường, lơ mơ đi đánh răng rửa mặt.

Mắt sưng đến mức không mở nổi, cô dứt khoát nhắm luôn, vừa đánh răng vừa lần mò trong phòng thay đồ, tiện tay lấy đại một bộ quần áo mặc vào.

Đợi đến khi rửa mặt xong, soi gương mới phát hiện: chiếc áo thun trắng đang mặc trên người là hàng Chanel chính hãng, phía trước in nổi bật logo hai chữ C lấp lánh ánh kim.

Chiếc váy jean xanh nhạt cô tiện tay mặc, hai bên hông còn buông lơi hai dải dây ruy băng màu xanh đậm, thêu tay dòng chữ "Givenchy" bằng tiếng Anh lấp lánh.

Quả là… chói chang luôn.

Trước giờ cô thích kiểu quần áo thoải mái chất liệu cotton hoặc lanh, rất ít khi quan tâm đến mấy món hàng hiệu đắt tiền.

Nhưng… đây là mạng sống đó!

Cố Sư Sư xoay trái xoay phải ngắm mình trong gương, nhe răng cười, đứng trước gương ngắm nghía hơn nửa phút đồng hồ.

Một bộ quần áo đổi được một, hai vạn tệ điểm máu, mặc trên người chẳng phải siêu đẹp sao?

Đúng là đẹp muốn nổ mắt luôn đó!

Cố Sư Sư gật gù đầy mãn nguyện.

Cô chỉnh lại chiếc túi nhỏ mang theo, kiểm tra điện thoại, chìa khóa, thẻ nhân viên, sau đó ngáp ngắn ngáp dài rời khỏi phòng.

Cô bước xuống cầu thang, đi qua hành lang trải thảm đỏ, những người giúp việc gặp trên đường đều cúi đầu làm việc, không ai lên tiếng, cũng chẳng ai nhìn cô lấy một cái.

Toàn bộ biệt thự như một cái giếng cạn khô, mọi người đều mang vẻ mặt vô hồn.

“Chào buổi sáng!”

Cố Sư Sư tươi cười vẫy tay với họ.

Cô cũng chẳng quan tâm họ có đáp lại hay không.

Khi đi ngang qua phòng ăn nhỏ nửa kín nửa mở bên cạnh phòng khách, ánh mắt cô đảo qua bàn ăn, trong đôi mắt to long lanh ánh lên vẻ lưu luyến không nỡ rời, dịu dàng nhìn chằm chằm từng món ăn đáng yêu trên bàn.

Nước cam, trứng lòng đào, bánh mì sandwich cá ngừ với thịt xông khói...

Đó đều là máu!

Là linh đan diệu dược giúp trường sinh bất lão!

Nhưng hôm nay lại không được ăn, huhuhu!

Cố Sư Sư ôm bụng đói meo, tiếc nuối đến mức bước chân cũng chậm lại.

Nhưng ánh mắt cô vừa dời xuống cuối bàn ăn, đôi mắt hạnh long lanh như nước liền bất ngờ va phải một ánh nhìn lạnh băng như hàn đàm, sâu hun hút không thấy đáy.

“Ơ…”

Cố Sư Sư hé môi, ngẩn người.

Hoắc Tư Thận trong bộ âu phục thẳng thớm, đang ngồi ở vị trí chủ tọa trong bàn ăn, nghiêm túc dùng bữa sáng.

Anh như vừa mới tắm xong, mái tóc còn hơi ướt được vuốt ngược về sau, để lộ vầng trán rộng và sáng. Điều này khiến gương mặt vốn đã tuấn tú lại thêm vài phần sắc bén và hoang dã, như một con mãnh thú vừa tỉnh dậy trong buổi sớm mai.

“Đa… đại lão…”

Cô mấy hôm nay chưa từng gặp anh ở phòng ăn.

Thì ra ngày nào đại lão cũng dậy sớm hơn cô?

Tay đang cầm nĩa của Hoắc Tư Thận hơi khựng lại.

Đôi mắt sâu thẳm nheo lại.

“Đại lão?”

Cố Sư Sư trong lòng gào thét một tiếng!

Cô sao lại lỡ miệng, gọi ra biệt danh trong lòng rồi?

“Ơ, lỡ lời… lỡ lời thôi, chào buổi sáng, Hoắc tiên sinh.”

Cô đỏ mặt nói.

Ánh mắt lạnh lẽo của Hoắc Tư Thận quét qua đôi mắt ngập ngừng, né tránh của cô, môi mím thành một đường thẳng lạnh tanh.

“Đừng để tôi nghe thấy lần hai mấy kiểu xưng hô nhảm nhí như vậy.”

Giọng anh trầm khàn, lạnh băng như sắt.

Cố Sư Sư lập tức lè lưỡi: “Dạ.”

Hoắc Tư Thận thu lại ánh mắt, không thèm để ý đến cô nữa.

Còn Cố Sư Sư lại len lén ngẩng đầu nhìn.

Chỉ thấy bàn tay thon dài mạnh mẽ của anh, các đốt ngón tay rõ ràng, cầm nĩa bạc tao nhã và chuẩn mực, đang xiên một miếng thịt xông khói bóng bẩy và thơm phức. Tính ra ít nhất cũng phải nạp được mười lăm tệ điểm máu, được thêm mấy phút mạng sống!

Đôi mắt long lanh của cô lập tức không tự chủ mà nhìn theo bàn tay anh.

Miếng thịt đầy nước, được đưa vào đôi môi mỏng gợi cảm, theo chuyển động của hàm răng và cổ họng nuốt xuống.

Cố Sư Sư cũng “ực” một cái, nuốt nước miếng.

Cô cũng muốn ăn, cũng muốn nạp máu!

Tiếng nuốt ấy, vốn rất khẽ.

Nhưng trong phòng ăn tĩnh lặng như tờ này, lại vang lên rõ mồn một, chẳng khác gì tiếng nĩa chạm đĩa.

Sắc mặt Hoắc Tư Thận lập tức trầm xuống như nước, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao phóng thẳng về phía cô gái trước mặt.

Nhưng lại thấy ánh mắt trong veo của cô, nhìn anh một cách ướŧ áŧ và mềm nhũn, khiến anh bất giác khựng lại.

Ánh nhìn ấy, là thứ bao năm nay anh chưa từng thấy.

Giống như một con mèo con đói khát bên đường, mắt ngấn nước nhìn người khác ăn, rón rén lại gần.

Thế nhưng, thế giới của anh từ đầu đã bị nguyền rủa, bất cứ ai lại gần anh đều sẽ gặp tai họa, bị thần chết kéo đến!

Đôi mắt đen của Hoắc Tư Thận đột nhiên co rút!

“Cô chưa từng ăn cơm à?”

Ngay sau đó, anh ném mạnh chiếc nĩa trong tay xuống bàn!

“Không có giáo dưỡng, thật buồn nôn!”

Lời vừa dứt, ánh mắt lạnh lẽo trong đôi mắt đen lại thoáng sững lại.

Khuôn mặt vừa rồi còn hồng hào của cô, bỗng tái nhợt!

Ánh mắt nhìn anh, không còn chút ánh sáng nào, chỉ còn lại sự sợ hãi, bối rối và hoảng loạn!

“Ơ… xin lỗi, Hoắc tiên sinh, tôi… tôi chỉ hơi đói một chút thôi!”

Cố Sư Sư hoảng hốt nói.

Cô hình như đã kích hoạt cơn giận level 100 của đại lão, sắp nổ tung rồi!

Lúc này vẻ mặt của anh chẳng khác nào muốn ném cô ra khỏi cửa sổ ngay tức khắc!

“Tôi không làm phiền nữa, tôi đi làm đây!”

Cô như thỏ con bị dọa, lập tức quay người chạy khỏi phòng ăn, đến cả động tác vẫy tay chào cũng lệch nhịp.

Cô sợ nếu chậm thêm một giây, lại bị trừ điểm hảo cảm!

Hoắc Tư Thận mím môi, nhìn bóng lưng cô chạy biến, từ từ hạ mắt xuống.

Như đúng ý anh.

Cô giống như con mèo con bị dọa cho sợ, chạy xa tít tắp!

Không nấn ná thêm giây nào.

Nhìn lại đĩa ăn trước mặt, đôi mắt đen của Hoắc Tư Thận trầm hẳn xuống, gương mặt tuấn tú phủ đầy mây đen.

Anh… lại mất hết khẩu vị rồi!

Lần sau nói chuyện với đại lão, nhất định phải cẩn thận hơn.

Cố Sư Sư vỗ vỗ ngực mình, rút ra bài học kinh nghiệm rồi rảo bước rời khỏi biệt thự.

Lúc này, ánh nắng gay gắt của buổi sáng đã bắt đầu ló rạng.

Cô bật ô che nắng, men theo con đường nhỏ rợp bóng cây mất hơn nửa tiếng, mồ hôi đầm đìa mới kịp bắt chuyến xe buýt vào trung tâm thành phố.

Bởi vì Hoắc Tư Thận thích yên tĩnh, khu biệt thự nằm ở vị trí vô cùng hẻo lánh.

Nếu không có xe riêng, giao thông vô cùng bất tiện.

Rõ ràng, Cố Sư Sư vẫn chưa được hưởng đãi ngộ tương xứng với thân phận vị hôn thê nhà hào môn, đi đâu cũng phải tự thân vận động.

Cô phải dùng đôi chân chạy đến trung tâm thành phố, sau đó chen chúc trên chuyến tàu điện ngầm đông nghẹt người, mãi đến gần giờ học tiết đầu tiên mới vội vã tới được trung tâm thương mại nơi cô làm việc.

“Sư Sư!”

Trước khi bước vào thang máy, cô đã bị một giọng nói trong trẻo gọi lại.

Ngoảnh đầu, liền thấy một cô gái đeo kính gọng đen, tóc búi củ tỏi dễ thương, mặc chiếc quần yếm túi to kiểu ở nhà đang vẫy tay vui vẻ với cô.

“Cậu thấy đỡ hơn chưa?”

Đây chính là đồng nghiệp của nguyên chủ – Lăng Tiểu Mỹ, cũng vừa tốt nghiệp trường mỹ thuật.

Trước đây, khi nguyên chủ tổ chức lễ đính hôn, đã xin nghỉ bệnh. Việc được nhà giàu nhận về và sắp kết hôn, cô ấy vẫn luôn giấu kín.

“Tớ đã khỏe rồi.”

Cố Sư Sư chớp mắt lúng túng.

Dựa theo ký ức thân thể, cô biết nguyên chủ giấu chuyện này không phải vì khiêm tốn, mà bởi vì trong lòng vẫn còn mơ mộng với Hoắc Văn Thành, không muốn thừa nhận hôn ước với Hoắc Tư Thận.

Hơn nữa, cô còn muốn sau khi được nhà họ Cố công nhận, mới khoe ra cho đồng nghiệp một trận thật ra trò, nên tạm thời giấu kín.

Lăng Tiểu Mỹ khoác tay cô bước vào thang máy, quay đầu liền thấy quầng thâm rõ mồn một trên mặt cô.

“Nhưng sắc mặt cậu hôm nay vẫn không tốt lắm, có vẻ thiếu sức sống quá… Ơ?”

Cô nói được nửa câu, bỗng nhiên tiến lại gần.

Đôi mắt phượng sau cặp kính cận săm soi khuôn mặt của Cố Sư Sư một cách sắc bén.

“Sư Sư, hôm nay cậu dùng kem nền hãng nào đấy? Lớp trang điểm nhẹ nhàng mà đẹp ghê, nhìn không thấy chút phấn nào, da cứ như phát sáng ấy!”

“Nếu dặm thêm tí che khuyết điểm, che được quầng thâm mắt, thì vô địch luôn rồi.”

Lăng Tiểu Mỹ còn thấp hơn Cố Sư Sư một chút.

Tiến lại gần thêm, không mấy chốc đã gần kề cổ cô.

“Ơ? Cậu còn xịt nước hoa nữa à?”

Lăng Tiểu Mỹ trố mắt, hít mạnh một hơi trong không khí.

“À, cũng có thể coi là vậy.”

Cố Sư Sư hơi đỏ mặt.

Đây là mùi thơm hoa hồng từ kỹ năng của hệ thống, chỉ trong bán kính mười centimet mới ngửi thấy.

Thông thường, khoảng cách giao tiếp giữa người với người là từ 50cm đến 1 mét, nên sẽ không dễ bị phát hiện.

Nhưng rõ ràng, Lăng Tiểu Mỹ đang áp sát quá mức rồi.

“Đinh!”

Thang máy mở cửa, Cố Sư Sư tranh thủ chuồn ra ngoài, nhưng rất nhanh lại bị Lăng Tiểu Mỹ đuổi kịp, sóng vai cùng đi.

Cô bị ánh mắt tò mò hừng hực soi từ đầu đến chân.

“Sư Sư, cậu… đang yêu đấy à?”

Lăng Tiểu Mỹ trợn to mắt.

“Trên người cậu toàn tỏa ra mùi vị yêu đương ngọt ngào đó nha!”

Ngọt ngào?

Cố Sư Sư suýt thì cắn trúng lưỡi mình.

Trong lúc hai người trò chuyện, đã tới cửa phòng vẽ.

“Hừ, rõ ràng là trên người Sư Sư chỉ toàn hơi thở của đồ hàng hiệu fake thôi mà!”

Bỗng nhiên, một giọng nữ sắc sảo, đầy châm chọc vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người!