Kỳ Nguyên Hồng siết chặt nắm tay, nói: “Ta và Tứ tiểu thư đi tìm Khương... Khương Ngọc nói chuyện ly hôn, tính tình Khương Ngọc cứng rắn, giằng co với Tứ tiểu thư vài câu, Tứ tiểu thư nhất quyết bắt ta viết giấy bỏ vợ cho Khương Ngọc.”
Nghe thế, Thanh Sơn Bá ừ một tiếng, đây đúng là tính tình của Tô Nguyệt Trân, hơn nữa một thương nhân, cho nàng một tờ giấy bỏ vợ cũng chẳng làm sao.
Ông ta hỏi: “Vậy sao sau đó lại ký giấy ly hôn?”
Nghe thấy câu hỏi này, trong lòng Kỳ Nguyên Hồng hơi hưng phấn, hắn ta muốn xem Thanh Sơn Bá nghe thấy chuyện cháu gái mình tằng tịu với người khác, bị vạch trần ngay trước mặt, sẽ có biểu cảm gì.
Là xấu hổ hay là tức giận đến mức thẹn quá hóa giận?
Hắn ta tỏ vẻ khó nói nhưng lại không thể không nói: “Khương Ngọc dẫn theo một người, người đó tên là Tống Ngọc Thư. Tống Ngọc Thư vừa bước vào đại sảnh, chưa nói được mấy câu, Tứ tiểu thư đã cãi nhau với hắn ta, lúc đó ta mới biết, Tứ tiểu thư lại... lại dan díu với người đó.”
Nói ra hai chữ “dan díu”, trong lòng Kỳ Nguyên Hồng rất sảng khoái, như thể ấm ức của mình bao ngày qua đã tiêu tan đi nhiều. Hắn ta kìm nén ánh mắt và biểu cảm của mình, không để cho mình biểu lộ ra hưng phấn hoặc những cảm xúc không nên có khác, nhìn Thanh Sơn Bá.
Thấy ông ta chỉ hơi ngẩn ra rồi nói: “Ồ, Nguyệt Trân còn trẻ không hiểu chuyện, làm ra chút chuyện sai lầm, ta đã phạt nó rồi, nó cũng biết sai rồi, nói sau này sẽ không tái phạm nữa.”
Giọng điệu ông ta nhàn nhạt, như đang nói chuyện phiếm bình thường với người khác, nói đứa trẻ nhà mình nghịch ngợm.
Cái này...
Không nên như thế này, trong nhà có nữ tử tằng tịu với người khác, hơn nữa còn là nữ tử chưa xuất giá, chẳng lẽ không nên xấu hổ đến chết sao? Sao có thể bình tĩnh như vậy?
Sự thất vọng khiến Kỳ Nguyên Hồng không khống chế được biểu cảm của mình, ánh mắt và vẻ mặt đều ánh lên sự kinh ngạc và không cam lòng của hắn ta.
Thanh Sơn Bá đã hơn sáu mươi tuổi, những người ông ta gặp còn nhiều hơn số muối Kỳ Nguyên Hồng ăn, thấy hắn ta như vậy thì làm sao không biết hắn ta đang nghĩ gì?
Hừ một tiếng, ông ta nói: “Nếu không phải Nguyệt Trân phạm lỗi, cũng không đến lượt ngươi cưới nó.”
Đây chính là hiện thực tàn khốc, Thanh Sơn Bá muốn dùng hiện thực để đánh vào Kỳ Nguyên Hồng, để hắn ta thấy rõ vị trí của mình, thấy rõ ai có thể cho hắn ta thứ hắn ta muốn.
Mà Kỳ Nguyên Hồng thật sự bị đả kích, lần đầu tiên hắn ta cảm nhận được, có một số tiêu chuẩn đạo đức và luật pháp, trong mắt quyền quý chẳng là cái thá gì.
“Khương Ngọc chỉ là một thương nhân, làm sao tìm được Tống Ngọc Thư?” Thanh Sơn Bá trầm ngâm hỏi.
Kỳ Nguyên Hồng lắc đầu: “Ta không biết, Khương Ngọc chỉ là một tiểu thương nhân, mở hai cửa tiệm ở trấn và huyện của chúng ta.”
Hắn ta không biết việc buôn bán của Khương Ngọc lớn đến mức nào, đây là đề phòng cuối cùng của Khương Ngọc đối với hắn ta.
Thanh Sơn Bá lại nheo mắt: “Một tiểu thương nhân thì làm sao có thể cứu được người mà ta muốn truy sát? Sao nàng ta lại biết chuyện của Nguyệt Trân và Tống Ngọc Thư?”
Kỳ Nguyên Hồng thấy ông ta dễ dàng nói ra chuyện của Tô Nguyệt Trân và Tống Ngọc Thư, tam quan lại vỡ vụn thêm một chút. Hắn ta cảm thấy mình không phải người tốt, đã rất vô liêm sỉ rồi, nhưng so với Thanh Sơn Bá, đó chính là ếch ngồi đáy giếng.
“Ta không biết.” Hắn ta nói.
Thanh Sơn Bá tiếp tục trầm tư, một lát sau lại hỏi: “Ngươi nói cáo thị đó là do Khương Ngọc viết à?”
Kỳ Nguyên Hồng gật đầu, rất chắc chắn nói: “Vâng.”
“Tuy nội dung cáo thị viết hơi ngông cuồng, nhưng vẫn có thể xem là một bài văn hay, ngươi chắc chắn là Khương Ngọc viết sao?” Thanh Sơn Bá hỏi.
Kỳ Nguyên Hồng lại gật đầu: “Lúc nhỏ Khương Ngọc từng đi học, sau này sách ta đọc nàng đều sẽ lấy ra đọc, nàng... viết văn thực sự rất... tốt.”
Hắn ta ở cùng với Khương Ngọc, vẫn luôn cảm thấy áp lực.