Sau khi chào hỏi lẫn nhau, mọi người cùng nhau đi vào trong. Qua một cổng vòm là một cái sân rộng rãi tao nhã, ngay sau đó là một đám nha hoàn, bà tử, tiểu đồng đứng ở bên ngoài chính sảnh, mười mấy người, tất cả đều đứng nghiêm chỉnh, cả sân yên tĩnh đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Đây là lần đầu tiên Khương Ngọc được chứng kiến quy củ của một gia tộc lớn.
Đi đến cửa chính sảnh, hai nha hoàn xinh xắn vén rèm cửa cho họ, Khương Ngọc đi theo sau nữ nhân diễm lệ vào chính sảnh. Thấy trên ghế thái sư ở giữa là một ông lão mặc trường bào màu xám, nét mặt hơi tiều tụy.
Chắc ông đã ngoài bảy mươi, mắt đυ.c ngầu, nhưng Khương Ngọc lại tinh tường nhìn thấy sự minh mẫn, trí tuệ trong đôi mắt đυ.c ngầu ấy. Đây hẳn là Sở Quốc Công.
Quả nhiên, nghe thấy nữ nhân diễm lệ bên cạnh nói: “Đại muội muội, mau bái kiến Quốc Công gia.”
Khương Ngọc cung kính quỳ xuống vái ba cái: “Khương Ngọc bái kiến Quốc Công gia.”
Sở Quốc Công vịn bàn đứng dậy, đi đến trước mặt Khương Ngọc, cúi người đỡ nàng dậy, cẩn thận đánh giá nàng, sau đó cất giọng già nua: “Cháu là đích trưởng nữ của phủ Quốc Công, nơi này là nhà của cháu, cứ yên tâm ở lại.”
Tuy câu nói này đơn giản, nhưng đã khẳng định thân phận của Khương Ngọc, nàng là đích trưởng nữ của phủ Sở Quốc Công.
“Vâng, ông nội.” Khương Ngọc mỉm cười nói.
Đôi mắt đυ.c ngầu của Sở Quốc Công nhìn nàng một thoáng, sau đó nhìn về phía sau Khương Ngọc. Khương Minh Xương và Trình Tú Vân vội vàng hành lễ với ông, không ngờ Sở Quốc Công lại chắp tay đáp lễ, sau đó nghe ông nói: “Cảm ơn hai vị đã cẩn thận nuôi dưỡng Khương Ngọc, hai vị là ân nhân của phủ Sở Quốc Công.”
Đại lễ và lời nói của Sở Quốc Công khiến mọi người trong sảnh đường ngẩn ra. Sở Quốc Công không chỉ là Quốc Công siêu phẩm, trước đây còn là nhân vật có quyền thế trên triều đình, không chỉ hành đại lễ với hai dân đen, còn nói họ là ân nhân của phủ Sở Quốc Công.
Mọi người không khỏi suy nghĩ sâu xa, tại sao Sở Quốc Công lại coi trọng Khương Ngọc như vậy.
Khương Minh Xương và Trình Tú Vân bối rối, lại đáp lễ với Sở Quốc Công, Sở Quốc Công phẩy tay bảo họ ngồi xuống. Sau đó, một nữ nhân xinh đẹp khoảng bốn mươi tuổi, rưng rưng đứng dậy, giọng nói run rẩy: “Châu Nhi của ta cuối cùng cũng đã trở về.”
Khương Ngọc vừa nhìn thấy mặt của bà ấy thì biết ngay bà ấy là mẹ ruột của mình, không vì gì khác, bởi vì hai mẹ con họ trông rất giống nhau.
Khương Ngọc hành lễ với bà ấy, nhưng mới hành lễ được một nửa đã bị ôm vào lòng, sau đó nghe thấy tiếng khóc của bà ấy: “Châu Nhi của ta, con không biết những năm này ta đã sống như thế nào đâu. Ngày đêm ta đều lo lắng…”
Khương Ngọc nghe bà ấy khóc đến nỗi mắt cũng hơi ươn ướt, nàng có thể hiểu được nỗi lo lắng và bất an của một người mẹ có con bị bắt cóc. Nhẹ nhàng vỗ lưng bà ấy, Khương Ngọc nói: “Mẫu thân, con đã về rồi, sau này sẽ thường xuyên ở bên cạnh mẫu thân.”
Lời này không hề dỗ dành được phu nhân thế tử Sở Quốc Công - Lục Di Phương, bà ấy tiếp tục ôm chặt Khương Ngọc khóc, mãi đến khi các nữ quyến trong nhà đều đến khuyên, bà ấy mới nín.
Bà ấy buông Khương Ngọc ra, sau đó hành đại lễ với Khương Minh Xương và Trình Tú Vân: “Cảm ơn hai vị đã chăm sóc Châu Nhi, hai vị là ân nhân của ta, ta nhất định sẽ dốc hết sức báo đáp ân tình của hai vị.”
Thái độ của bà ấy chân thành không hề giả tạo, Khương Minh Xương và Trình Tú Vân đều rất cảm động, hai người đáp lễ, Trình Tú Vân hào sảng nắm tay Lục Di Phương nói:
“Ngọc Nhi thông minh từ bé, hàng xóm xung quanh đều nói hai chúng ta có được đứa con như Ngọc Nhi là phúc của chúng ta.”
“Đúng vậy, Châu Nhi của ta sinh ra đã khác với những đứa trẻ khác, không khóc không nháo, đói thì chỉ ậm ừ hai tiếng.”
Lục Di Phương vừa nói vừa nhìn Khương Ngọc với vẻ mặt đầy yêu thương, lại nghe bà ấy kiêu ngạo nói: “Châu Nhi chưa đầy một tuổi đã biết nói, lúc gọi mẫu thân, tổ phụ rõ ràng vô cùng. Ba tuổi đã đọc thuộc lòng được hơn nửa Thiên Tự Văn rồi.”