Ngày hôm sau khai giảng, nên cô dậy từ sớm.
Theo bình thường, Tạ Liễu sẽ đi theo bác trai đến cửa hàng bán đồ ăn sáng, phụ bán.
Sau đó mới canh giờ tới trường.
Tại ngã tư cách cửa hàng không xa, cô gặp Lục Tranh, cùng đi.
Cứ tự nhiên như vậy, ba người Lục Tranh, Vương Thuận và Dương Đông bởi vì có thêm Tạ Liễu, biến thành bốn người cùng đi.
Tất cả bọn họ đều quen biết nhau, trước khi Tạ Tinh Hà rời khỏi thị trấn Lâm Xuyên, đã đem em họ Tạ Liễu giao cho Lục Tranh.
Cho nên ai nấy cũng coi Tạ Liễu như em gái mình, luôn quan tâm đến cô.
…
Ngày đầu tiên của năm học, Vinh mama đã đưa ra một quyết định – thay đổi chỗ ngồi.
Tạ Liễu và Lục Tranh ngồi ở hàng cuối suốt cả học kỳ, hiển nhiên đã quen như vậy rồi.
Nhưng Vinh mama nói học kỳ trước trong lớp khác bắt được mấy mối tình yêu đương sớm, lãnh đạo nhà trường đã ra lệnh, các lớp phải nghiêm khắc điều tra tình trạng này.
Một khi phát hiện ra, cả hai bên sẽ bị mời phụ huynh.
Hơn nữa để ngăn chặn hiện tượng yêu sớm, ban lãnh đạo còn đề nghị giáo viên chủ nhiệm cho nam nữ ngồi riêng.
Cũng giống như bây giờ, Tạ Liễu và Lâm Chiêu trở thành bạn cùng bàn.
Cô được chuyển tới chỗ của Hứa Phi Dương, ngược lại thì Hứa Phi Dương cùng Lục Tranh sẽ làm bạn cùng bàn.
Sau khi điều chỉnh chỗ ngồi, trong lớp phát ra một trận gào khóc, cuối cùng chỉ có cách Vinh mama hét cho một trận mới ngậm miệng được.
Ngay lúc tất cả yên lặng lại, Lục Tranh đột nhiên đứng lên.
Giáo viên chủ nhiệm Vinh Giai trừng mắt nhìn cậu: “Lục Tranh, em lại muốn phát biểu cao kiến gì? Tôi chỉ có thể nói với em là giáo viên tôi từ sáng giờ không có ăn sáng nên hiện tại đang rất! Bực! Mình!”
Trong lớp liền cười lớn một trận, Tạ Liễu cũng cười, quay đầu lại nhìn bộ dạng đứng thẳng tắp của chàng trai, trong lòng cũng muốn biết người nọ định làm gì.
Vẻ mặt Lục Tranh vô tội: “Cô, em muốn đổi chỗ với Hứa Phi Dương.”
Vinh mama liếc nhìn Tạ Liễu đang ngồi đằng trước anh một cái: “Không được.”
“Cô, em không được ngồi cạnh cửa sổ cả học kỳ này rồi.” Lục Tranh mặt dày mày dạn nói: “Trước kia bạn cùng bàn của em là học sinh giỏi đứng hạng nhất của lớp chúng ta, em ngại đòi hỏi bạn ấy.”
“Hiện tại cực khổ lắm mới đổi bạn khác tới, cô để cho em ngồi cạnh cửa sổ đi, hít thở không khí trong lành cũng không được phép sao?”
Miệng lưỡi của Lục Tranh trơn tru, thật sự không phải người bình thường cũng có thể so được.
Vinh mama cũng bị cậu mặt dày đến phải đồng ý “yêu cầu nho nhỏ” của đối phương, cho phép cậu với Hứa Phi Dương thay đổi chỗ ngồi một chút.
Vì thế Lục Tranh như mong muốn ngồi ở đằng sau Tạ Liễu, trở thành bạn bàn sau của cô.
Kết quả, hai người ở trong lớp làm một số hành động nhỏ. Trong giờ học Lục Tranh sẽ viết chữ lên lưng Tạ Liễu, sau đó bắt cô đoán. Cho nên, giáo viên trên bục giảng nội dung gì, Tạ Liễu đều không biết.
Nhưng cô lại cảm thấy vui vẻ, bản thân chưa bao giờ tùy hứng như vậy.
Có thể tại vì Tạ Liễu thường quay đầu ra sau, nên cô và Lục Tranh cùng bị giáo viên tiếng Anh bắt được, hai người bị đuổi ra khỏi lớp học, phạt đứng ở hành lang.
Đến lúc này, Tạ Liễu cuối cùng cũng cảm thấy xấu hổ, loại cảm giác làm sai bị cả lớp chú ý, bị giáo viên thường ngày thích nhất bắt… Là điều mà cô chưa bao giờ trải qua trước đây.
Cảm thấy rất xấu hổ, Tạ Liễu vừa ra khỏi lớp học thì cúi thấp đầu, ửng đỏ cả mặt.
…
Cô cùng Lục Tranh đứng ở hành lang bên ngoài lớp học.
Chàng trai túm lấy cô kéo tới vị trí cạnh cửa sổ cách xa cửa lớp, đúng lúc đó có một bạn học lớp bên cạnh vừa đi vệ sinh trở về, đi ngang qua hành lang.
Thấy bộ dạng của hai người Tạ Liễu và Lục Tranh đến bước này thì tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi, nhìn chằm chằm Tạ Liễu.
Tạ Liễu thấy vậy thì mặt càng đỏ tới mang tai. Cô thực sự muốn tìm một cái lỗ để chui vào. So với sự xấu hổ của cô, khuôn mặt của “tay già đời” Lục Tranh vẫn vô cùng bình thường.
Tư thế đứng mạnh mẽ, mắt lạnh trừng nam sinh vừa đi ngang qua đang nhìn Tạ Liễu, trong ánh mắt của cậu chứa đầy sự cảnh cáo.
Vì vậy khi nam sinh kia đi tới bên cạnh Lục Tranh thì đột nhiên bỏ chạy, rất nhanh trở lại lớp học của mình.
Trong hành lang yên tĩnh, phải nói là toàn bộ dãy khu đều rất yên tĩnh. Thỉnh thoảng lại vang lên tiếng đọc bài, hoặc thơ, hoặc các đoạn văn xuôi, có khi là các từ tiếng Anh.
Trong những âm thanh lúc xa lúc gần này, Tạ Liễu từ từ bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn vào một khoảng không.
Bên tai vang lên tiếng cười khẽ của Lục Tranh: “Lần đầu tiên bị phạt đứng?”
Tạ Liễu hoàn hồn, liếc nhìn đối phương một cái, gật đầu.
Đương nhiên là lần đầu tiên bị phạt đứng, bởi vì từ nhỏ cô đã là một sinh ngoan, loại con nhà người ta truyền thuyết trong miệng những vị phụ huynh khác.
Không giống như Lục Tranh, hằng ngày chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng làm, chẳng qua chỉ là bị phạt đứng một chút thôi, đối với cậu mà nói thì quả thật giống như cơm bữa.
“Có muốn chơi gì đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn không?” Chàng trai bỗng nhiên mở miệng, mắt nhìn Tạ Liễu lóe lên ánh sáng.
Ánh sáng lóe lên đó khiến suy nghĩ của Tạ Liễu bị lay động.
Cô cảm thấy nếu bản thân trả lời không muốn, mình sẽ bỏ lỡ gì đó, sau này trong khoảng thời gian thanh xuân như mưa phùn mùa xuân, để lại một hối tiếc.
Cho nên Tạ Liễu mạnh mẽ gật đầu: “Muốn!”
Nếu đến phạt đứng cũng bị rồi, cô không cần lo phải mất mặt nữa.
Trong mười bảy năm qua, cô luôn cố gắng để trở thành một đứa trẻ ngoan trong mắt ba mẹ, ngay cả một chút niềm vui của tuổi không lo không nghĩ cũng chưa từng được tận hưởng qua, càng chưa bao giờ phản ứng thoải mái đúng với độ tuổi lúc dậy thì, không biết sợ hãi mà làm những việc này.
“Tôi biết một chỗ làm món cá hấp rất ngon.” Chàng trai nói: “Chúng ta băng qua rừng nhỏ bên kia rồi trèo tường ra.”
Tạ Liễu trợn tròn mắt, còn chưa kịp phản ứng đã bị Lục Tranh khom người nắm cổ tay luồn qua bên dưới cửa sổ lớp học, trực tiếp chạy thẳng trên hành lang.
Khi tay bị đối phương nắm lấy, tim của Tạ Liễu cũng bắt đầu đập nhanh hơn.
Những năm tháng ảm đạm của cô dường như đã được chấm dứt, một tia sáng mạnh mẽ chui vào từ trong lỗ hổng, giải cứu Tạ Liễu khỏi bóng tối hiu quạnh.
Lục Tranh chính là tia sáng mạnh mẽ kia.
Cậu là một sự tồn tại khác biệt hoàn toàn với Tạ Liễu trên thế giới này. Ngoại trừ học không giỏi, thì cuộc sống của cậu thực sự đầy màu sắc hơn rất nhiều so với Tạ Liễu.
Mỗi lần nhìn Lục Tranh, Tạ Liễu luôn nghĩ, mười bảy mười tám tuổi, có lẽ phải nên sống như thế.
Tùy tiện, phóng khoáng, làm những gì mà bản thân muốn làm. Ngay cả khi làm sai, cũng còn một cơ hội để bắt đầu lại.
Con người sẽ luôn luôn trưởng thành, tại sao phải vội vàng giây phút này.
…
Khoảnh khắc trèo ra khỏi tường trường học, Tạ Liễu cảm thấy bản thân vừa mới trốn ra khỏi một cái l*иg giam to lớn.
Cả người như được giải thoát, lúc nhảy xuống bức tường, cô thậm chí còn mở rộng cánh tay của mình ra đón gió.
“Lục Tranh!”
Giọng nữ trong trẻo, ngọt ngào, tràn đầy hy vọng.
Chàng trai vừa đáp đất quay lại, ngẩng đầu nhìn về phía cô gái đang ngồi trên cao mở rộng hai tay, cậu ngạc nhiên hai giây, sau đó theo bản năng cũng mở rộng cánh tay. Khi Tạ Liễu nhảy xuống, Lục Tranh liền ôm được cô.
Cánh tay mạnh mẽ của chàng trai ôm lấy eo của cô gái, hai người dính sát vào nhau, ngay cả hơi thở cũng gần như là hòa quyện với nhau.
Tạ Liễu ngẩng lên liền nhìn đường cong cương nghị của chàng trai, khuôn mặt nhỏ nhắn tức khắc đỏ bừng, ánh mắt như nai con chạy loạn, ngại ngùng né tránh, nhưng vẫn không thể thoát khỏi tầm mắt nặng nề của đối phương.
Một lúc lâu sau, Tạ Liễu mới mở miệng nói như đang thì thầm: “Cậu… Cậu định ôm đến khi nào?”
Cô cảm thấy nếu bản thân cứ bị Lục Tranh ôm như vậy, mạch máu trong người nhất định sẽ bị nổ tung mà chết.
Nhiệt độ trên mặt cũng đã đủ luộc sôi trứng gà rồi.
Lục Tranh phản ứng lại, vội vàng buông tay, nhưng sợ Tạ Liễu đứng không vững, lấy tay đỡ cô một chút.
Chờ Tạ Liễu đứng vững, chàng trai mới hoàn toàn buông ra, lùi một bước, vết ửng đỏ từ vành tai bắt đầu lan đến sau cổ.
Sau đó vẫn là do Tạ Liễu phá vỡ chút yên tĩnh ái muội này, đi lên vỗ nhẹ tay của Lục Tranh một cái: “Đi thôi, đi ăn cá hấp.”
“Ừ, đi ăn cá hấp.”