Hai người đùa giỡn suốt quãng đường, Tạ Liễu cũng đuổi theo Lục Tranh chạy một đoạn đường nhỏ.
Cuối cùng cô bỏ cuộc, thở hổn hển nuốt hạt trân châu nhỏ cuối cùng, sau đó nói chuyện nghiêm túc với Lục Tranh.
“Cậu biết Lâm Chiêu tìm tớ có chuyện gì không?”
Tạ Liễu vừa hỏi, vừa vứt ly trà sữa vào thùng rác ven đường.
Lục Tranh đã sửa sang lại cảm xúc của mình, mặt căng thẳng không cười. Cậu sợ mình cười một lần nữa, có thể cười đến chết bên lề đường.
Lâu lắm rồi không được thoải mái như vậy.
Trong đôi mắt thiếu niên sáng lên mấy ngôi sao, tầm mắt nhìn về phía Tạ Liễu mang theo chút rực rỡ: “Không phải đi văn phòng phẩm mua đồ à?”
“Đó đại khái chỉ là một cái cớ thôi.” Tạ Liễu ném rác xong xoay người lại, cười khanh khách đi đến trước mặt Lục Tranh: “Cậu đoán xem mục đích thật sự của cậu ấy là gì.”
Lục Tranh giật giật khóe miệng.
Cậu không có hứng thú với chuyện của Lâm Chiêu.
Hơn nữa Lục Tranh cũng không thích chơi trò giải câu đố.
Đáng lẽ cậu nên tỏ ra thiếu kiên nhẫn, sau đó từ chối lời hỏi thăm của Tạ Liễu.
Kết quả miệng lại không khống chế được: “Cậu ta tìm cậu muốn học bổ túc?”
Thiếu niên đoán có lệ, nhưng cũng coi như có trả lời.
Tạ Liễu lắc đầu: “Là vì cậu.”
“Lâm Chiêu muốn đổi chỗ ngồi với tớ, người ta muốn ngồi cùng bàn với cậu.”
Thiếu niên im lặng, rời mắt, rõ ràng là không quan tâm đến điều này.
Tạ Liễu: “Lục Tranh, Lâm Chiêu nói cậu ấy thích cậu.”
Cho nên lời anh trai cô nói là thật, Lâm Chiêu thật sự thích Lục Tranh.
“Biết rồi.” Ngữ điệu thiếu niên nhạt nhẽo: “Sau này tớ sẽ tránh xa cậu ấy một chút.”
Tạ Liễu mờ mịt, sau đó nghe thấy Lục Tranh bổ sung thêm một câu: “Đỡ cho anh trai cậu lại phát điên, cắn loạn người khác.”
Tạ Liễu: “…”
Tuy rằng lời này của Lục Tranh ít nhiều có chút ý tứ sỉ nhục của anh họ, nhưng Tạ Liễu cũng biết cậu là đang nói giỡn.
Con người Lục Tranh này, trong ngoài không đồng nhất.
Hơn nữa không biết vì cái gì, tâm trạng Tạ Liễu lúc này vô cùng tốt, một chút cũng không muốn so đo với Lục Tranh.
Hai người rơi vào im lặng, ngay cả khi đó, bầu không khí cũng không quá được thoải mái. Sự im lặng này kéo dài không lâu, bởi vì đã sắp đến nhà Tạ Liễu.
Đằng trước là đầu hẻm, đoạn đường trong hẻm cô đi một mình là được rồi.
Lục Tranh cũng sợ bị ba mẹ Tạ Liễu nhìn thấy, sau đó lại hiểu lầm gì đó.
Cho nên, hai người nói lời tạm biệt nhau ở đầu hẻm, Tạ Liễu vẫy tay chào thiếu niên: “Cảm ơn ly trà sữa của cậu, cảm ơn cậu đã đưa tớ về.”
Thật ra cô không ngốc, biết sự xuất hiện của Lục Tranh không thể là trùng hợp ngẫu nhiên. Cậu nhất định là lo lắng mình sẽ gặp được đám người Tống Uy kia.
Điểm này so với anh họ Tạ Tinh Hà càng làm cho người ta cảm thấy ấm lòng hơn một chút.
Tạ Liễu nghĩ như vậy, sau khi đi vào hẻm nhỏ, dừng chân nhìn lại.
Lúc đó Lục Tranh đã xoay người rời đi, hoàng hôn kéo dài cái bóng của đối phương, dáng vẻ thiếu niên lộ ra chút cô đơn.
Khoảnh khắc đó, Tạ Liễu cũng không biết mình bị làm sao, đột nhiên lại kêu tên của Lục Tranh.
Lần đầu tiên cô hét lên tên của người khác bằng một giọng nói lớn tới như vậy.
Mặc dù ba đã nói, con gái không nên nói chuyện quá lớn, sẽ để lại ấn tượng rất hung dữ.
Thiếu niên đi không xa dừng lại, quay người nhìn về phía cô gái ở trong hẻm, mắt đầy nghi ngờ.
Nhưng cậu vẫn kéo cổ họng đáp một tiếng: “Làm sao vậy?”
Ngay khi Lục Tranh cho rằng Tạ Liễu còn có chuyện gì muốn nói, định quay trở lại nghe cô nói xong rồi mới đi, thì đối phương lại xua tay với cậu: “Không có việc gì, chỉ muốn hỏi ngày mai cậu có muốn cùng nhau đi học không?”
Khi cô hỏi điều này, khóe miệng hơi cong, nụ cười tươi sáng rực rỡ.
Lục Tranh sửng sốt hai giây, cười khẽ một tiếng, ngữ điệu dịu dàng, trả lời một câu: “Sáng mai gặp lại.”
Sau đó, thiếu niên thúc giục cô nhanh chóng về nhà.
Tạ Liễu nhận được đáp án khẳng định, trong lòng nổi lên từng đợt ngọt ngào, cảm thấy mỹ mãn xoay người đi về phía nhà bác mình.
Mãi cho đến khi bóng dáng của cô biến mất ở ngã rẻ trong hẻm nhỏ, Lục Tranh mới sờ sờ sống mũi, có chút buồn cười xoay người rời đi.
Cô bé đó, sao lại kỳ kỳ lạ lạ như vậy.
Thật đáng yêu.
…
Tạ Liễu ngâm nga ca hát đẩy cửa nhà bác mình.
Vừa vào cửa, liền dùng ngữ điệu trong suốt chào hỏi Tạ Tinh Hà đang quét rác trong sân.
Tạ Tinh Hà cầm chổi liếc cô một cái, vẻ mặt khó hiểu.
Muốn hỏi Tạ Liễu có gặp phải chuyện gì vui không, nhưng anh ấy nhịn xuống, bởi vì bây giờ không phải lúc hỏi những chuyện này.
“Tiểu Liễu.” Tạ Tinh Hà hắng giọng gọi cô một tiếng.
Tạ Liễu không hề che giấu nội tâm nhảy nhót của mình, đáp một tiếng: “Sao ạ?”
Kết quả sau đó lời mà Tạ Tinh Hà nói, lại giống như một chậu nước lạnh, tưới lên đầu Tạ Liễu.
Tạ Tinh Hà nói: “Tiểu Liễu, ba mẹ em tới rồi.”
Một giây sau khi đối phương dứt lời, niềm vui của Tạ Liễu đột nhiên dừng lại.
Khóe môi cô vểnh lên chậm rãi mím lại, ánh sáng trong mắt ảm đạm một chút, cả người đều héo rũ.
Tạ Tinh Hà thấy thế, trong lòng có chút lo lắng: “Sao trông em lại không vui vậy?”
Anh còn tưởng rằng, chú hai thím hai đến, Tạ Liễu sẽ rất vui vẻ.
Tạ Liễu không trả lời, chỉ rũ mắt xuống, cặp đeo trên vai hơi lệch, sau đó đi vào sảnh chính.
Tạ Tinh Hà vốn định giữ người lại, muốn nói cho cô biết chú hai thím hai đang nói chuyện với ba mẹ của anh ở bên trong
Nếu không cũng sẽ không bị đuổi ra ngoài để quét sân. Nhưng Tạ Liễu đi nhanh, đã vào trong rồi.
Trong sảnh chính, mấy người lớn vốn dĩ đang định nói về chính sự nhưng vì sự xuất hiện của Tạ Liễu nên dừng lại.
Mọi người đều nhìn sang, trong đó phải kể đến biểu hiện nghiêm túc nhất của Tạ Thụ Hoa, ba của Tạ Liễu.
Sự im lặng lan rộng, bầu không khí trong phòng vô cùng nặng nề.
Tạ Liễu mất một hồi lâu mới phản ứng lại, cười chào hỏi với mỗi người lớn ở trong phòng.
Sau đó, cô đi đến bên cạnh mẹ cô, Tô Thanh, ngoan ngoãn dựa vào bà: “Ba mẹ, sao hai người lại tới đây.”
Tô Thanh sờ sờ mái tóc dài mềm mại của cô, dịu dàng nở nụ cười: “Tới thăm con một chút.”
Nghe bà nói như vậy, trong lòng Tạ Liễu có chút vui mừng.
Nhưng niềm vui này không kéo dài lâu, bởi vì ba của cô đã lên tiếng: “Tiểu Liễu, mau gọi anh họ của con vào.”
Tạ Liễu buông cặp sách xuống, đi gọi Tạ Tinh Hà.
Sau đó mấy người lớn, bắt đầu thương lượng chuyện chuyển trường cho Tạ Tinh Hà trong học kỳ tiếp theo.
Đến lúc này, Tạ Liễu mới hiểu được, ba mẹ cô cũng không phải đặc biệt đến đây để thăm cô.
Dù sao công việc của bọn họ vẫn luôn bận rộn như vậy.
Ba nói, muốn Tạ Tinh Hà chuyển trường đến Miên Thành, trường đặc biệt được xây dựng vì ngành thể thao.
Nói như vậy, Tạ Tinh Hà trong tương lai có thể đạt được thành tích tốt trong kỳ thi, tiến vào một trường đại học xuất sắc.
Sau khi học đại học, sau đó sẽ xuất ngoại du học.
“Theo em được biết, tỷ lệ học sinh học nghệ thuật và thể thao của trường trung học cơ sở Lâm Xuyên không cao, dù sao cũng là trường hạng ba.”
“Miên Thành thì không giống như vậy, trường học của bọn họ thuê giáo viên chuyên nghiệp có liên quan cho sinh viên nghệ thuật, có thể giúp cho Tinh Hà tiếp nhận được những hướng dẫn cùng huấn luyện chuyên nghiệp hơn.”
Lời này của Tạ Thụ Hoa là nói với Tạ Mậu Hoa, anh lớn của mình.
Là ba của Tạ Tinh Hà, Tạ Mậu Hoa đương nhiên cũng hy vọng con trai có thể học tại trường đại học tốt, có một tương lai đẹp.
Trở thành người xuất sắc như Tạ Thụ Hoa là tốt nhất, đỡ phải giống như ông ấy bán bánh bao ở trong trấn Lâm Xuyên.
“Anh cả, Tinh Hà đi Miên Thành, có em cùng Tô Thanh chăm sóc, anh không cần lo lắng.” Tạ Thụ Hoa trầm giọng, nghe giọng điệu của ông, hình như đã đưa ra quyết định.
Trong nhà này, Tạ Mậu Hoa làm anh cả, lại luôn luôn nghe lời Tạ Thụ Hoa nói.
Bởi vì Tạ Thụ Hoa đọc sách nhiều hơn ông ấy, kiến thức rộng rãi, người cũng có chủ kiến, là trụ cột của nhà họ Tạ.
Trong đại gia đình lớn của họ, vẫn là Tạ Thụ Hoa đưa ra quyết định.
Cho nên Tạ Mậu Hoa gật đầu, ý bảo Tạ Tinh Hà mau cảm ơn chú của mình.
Tạ Tinh Hà lại nhíu mày: “Ba, chú hai, con không muốn đi Miên Thành, con cũng không muốn chuyển trường.”
“Tinh Hà, cháu là con cháu nhà họ Tạ chúng ta, là tương lai của nhà họ Tạ.”
“Chú hai và ba cháu đưa ra quyết định này, cũng chỉ là hy vọng sau này cháu có được cuộc sống tốt đẹp hơn, chúng ta đều là vì muốn tốt cho cháu.”
“Tương lai của nhà họ Tạ đều nằm trong tay cháu.”
Những lời này của Tạ Thụ Hoa, nói giống như trong thế hệ này của nhà họ Tạ, con cháu chỉ còn một mình Tạ Tinh Hà.
Tạ Liễu ở bên cạnh nghe thì hạ thấp tầm mắt, âm thầm giật khóe miệng, cười đến vô cùng chua xót.
Bởi vì cô biết, ba cô thực sự có ý này.