Tạ Liễu không nghĩ tới anh Tống kia lại có thể không biết xấu hổ như vậy.
Cô liếc nhìn Tạ Tinh Hà một cái, có chút lo lắng anh họ bị ma xui quỷ khiến, đồng ý điều kiện của đối phương.
Kết quả Tạ Tinh Hà buông tay cô ra, trực tiếp vọt tới trước mặt người đàn ông tên anh Tống kia, túm lấy cổ áo đối phương, hung hăng đấm vào mặt người đàn ông đó.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, một số thanh niên xung quanh hoàn toàn không phản ứng kịp.
Tống Uy bị đánh gãy một cái răng, khóe miệng không ngừng tuôn máu tươi ra ngoài, sau khi anh ta lấy lại tinh thần thì hung hăng nhổ một ngụm nước bọt xuống đất.
“Mẹ mày!” Người đàn ông hùng hùng hổ hổ, giơ nắm đấm lên bắt đầu phản kích.
Mấy người còn lại cũng không đứng coi, tất cả đều vây quanh Tạ Tinh Hà.
Bởi vì bọn họ đều biết, chỉ cần hạ gục được Tạ Tinh Hà, Tạ Liễu chỉ là một con nhóc, căn bản không đáng sợ.
Mặc dù vậy, nhưng vẫn có một người đứng gần Tạ Liễu, ngăn cô chạy trốn để kêu gọi thêm người tới.
Một đám người đánh nhau liền đi vào hẻm nhỏ, hiển nhiên cũng sợ bị người ta nhìn thấy.
Tạ Liễu chỉ thấy Tạ Tinh Hà bị đánh rất thảm.
Sức chiến đấu của cậu ấy thật ra không kém, chẳng qua bên Tống Uy kia tới bảy tám người, hơn nữa trên người Tạ Tinh Hà còn có thương tích, bị khi đánh nhau với bọn Lục Tranh.
Vì vậy, cậu ấy nhanh chóng rơi xuống thế hạ phong, bị một vài người đá lăn ra đất, đè đánh.
Đây là lần đầu tiên Tạ Liễu nhìn cận cảnh như vậy.
Cô chợt nhớ lại những gì Lục Tranh nói với mình lần cuối cùng ở bên ngoài khu rừng nhỏ, Lục Tranh bịt mắt cô.
Lục Tranh nói, con gái không thích hợp để xem loại khung cảnh đó.
Giờ này khắc này, Tạ Liễu mới hiểu được thiếu niên nói ra những lời này với cô, nội tâm thiện lương cùng dịu dàng biết bao.
…
Lục Tranh tận mắt nhìn thấy Tạ Tinh Hà và Tạ Liễu cùng nhau đi ra khỏi cổng trường.
Cậu đạp xe hơi chậm một chút, khi nhìn thấy anh em Tạ Tinh Hà, đúng lúc bắt gặp khung cảnh hai người bọn họ bị mấy người đàn ông trong trấn hỗn loạn vây quanh.
Lục Tranh không tiến lên, những người như cậu và Tạ Tinh Hà, trong trường học hay bên ngoài đều chọc không ít rắc rối, đánh hoặc bị người ta đánh là chuyện rất bình thường.
Nhưng mà danh tiếng của Tạ Tinh Hà ở Lâm Xuyên đã sớm lan ra ngoài, theo lý thì những người trong trấn không nên tìm đối phương kiếm chuyện, dù sao tất cả mọi người đều có anh em.
Phong thủy sẽ có một ngày luân chuyển.
Nhưng Lục Tranh thật không ngờ, Tạ Tinh Hà lại đánh lão đại đối phương một quyền trước.
Chuyện này cho thấy người bị ép buộc.
Vốn dĩ Lục Tranh là xem kịch vui, nhìn thấy Tạ Tinh Hà và Tạ Liễu bị đưa vào hẻm nhỏ không biết tên, thì cưỡi xe đạp của mình, định trực tiếp về nhà.
Nhưng khi đi ngang qua đầu hẻm, khóe mắt lại liếc vào bên trong một cái
Nhìn thấy Tạ Tinh Hà bị người đấm xuống đất, Lục Tranh một chút cảm giác cũng không có.
Nhưng nhìn thấy Tạ Liễu đứng bên cạnh, cậu lại hoảng hốt một chút, một chân phanh xe đạp, dừng lại ở đầu hẻm.
Lục Tranh nhận ra Tống Uy, biết trước kia anh ta từng lăn lộn dưới tay Tô Diệp.
Cho nên Lục Tranh chỉ do dự một giây, liền hắng cổ họng gọi tên Tống Uy.
Hẻm không sâu, giọng của Lục Tranh lại rất lớn, tất cả mọi người trong hẻm đều ngừng tay.
Tống Uy cầm đầu híp mắt nhìn nửa ngày, mới nhận ra Lục Tranh.
“Ồ, Tranh Tử!” Tống Uy lớn hơn Lục Tranh mấy tuổi, lăn lộn cùng Tô Diệp, nên theo Tô Diệp gọi Lục Tranh một tiếng Tranh Tử.
Người đàn ông lau máu ở khóe miệng, giao Tạ Tinh Hà cho anh em bên dưới, chính anh ta thì tự mình đi đến chỗ Lục Tranh ở đầu hẻm.
“Cậu tìm tôi có việc gì? Hiện tại tôi đang bận rộn, cậu cũng thấy đấy.” Người đàn ông cười, ngữ điệu khá lịch sự.
Nhưng Lục Tranh biết, mình đối với Tống Uy không có chút oai phong nào đáng nói.
Dù sao cậu cũng không phải Tô Diệp.
Cho nên Lục Tranh chỉ có thể dùng tâm trạng bình tĩnh nói chuyện với anh ta: “Đừng đánh, đánh nữa sẽ xảy ra chuyện.”
Tống Uy cười, nhướng mày: “Tranh Tử, cậu đang cố quản chuyện của tôi à?”
Lục Tranh nhíu mày không nói.
Chỉ nghe người đàn ông nói tiếp: “Yên tâm, anh em của tôi có chừng mực.”
“Tạ Tinh Hà này không phải là người đang đối địch với cậu sao? Hôm nay anh giúp cậu giáo huấn nó, cậu sao còn tỏ ra không tình nguyện vậy.”
“Được rồi, cậu mau đi đi.”
“Tống Uy!” Lục Tranh gọi đối phương đang xoay người muốn trở lại hẻm nhỏ, ngữ điệu trầm xuống vài phần, mang theo chút cảm giác áp bách.
Người đàn ông đứng lại, ánh mắt nhìn Lục Tranh cũng có thêm vài phần không kiên nhẫn: “Sao? Mày thật đúng là muốn quản chuyện của tao?”
“Không phải chứ, Lục Tranh, mày đúng là coi trọng bản thân mình?”
“Trước đó có Tô Diệp cùng Tần Tang che chở, hiện tại bọn họ đều không còn ở trấn Lâm Xuyên nữa, mày tưởng mình có thể vênh mặt tới trời?”
“Chỉ có anh em ở đây, thì thật sự coi mình là Tô Diệp?”
“Mày có biết vì sao lúc trước Tô Diệp lại trâu bò như vậy không?” Tống Uy cười lạnh, kề sát vào thiếu niên một chút, đưa tay vỗ vỗ mặt cậu: “Người ta trâu là vì người ta có tiền, mày có không?”
“Mày thì có cái rắm.”
Tống Uy vỗ một cái cuối, lực có chút nặng.
Trên gương mặt trắng nõn của thiếu niên nổi lên vết đỏ, cậu trực tiếp bước xuống xe, tay nắm lấp khớp của đối phương, dùng sức siết chặt.
Tống Uy bị đau, gào thét một tiếng.
Mấy người thanh niên đang vây quanh Tạ Tinh Hà trong ngõ nhỏ thấy thế, liền vọt tới chỗ Lục Tranh.
Tạ Liễu vào lúc đó đưa chân ra, liên tiếp khiến hai người bị té.
Sau đó, cô lấy cặp đập vào người đàn đứng bên cạnh mình.
Hẻm nhỏ này hoàn toàn rối loạn.
Tạ Tinh Hà và Lục Tranh một tay đánh ba bốn người, Tạ Liễu chỉ có thể tự bảo vệ mình.
Thẳng cho đến khi Lục Tranh bị một người đàn ông siết cổ, giãy dụa không thoát được, Tạ Liễu mới cắn răng, nhặt một viên sỏi to bằng bàn tay ở ven đường, nhắm mắt đập vào đầu người đàn ông kia một cái.
Cô đã cố gắng hết sức, nhưng sức lực lại nhỏ, người đàn ông bị đập run rẩy một cái, sau đó trực tiếp ngất xỉu.
Những người đàn ông kia ngã trái ngã phải, Tạ Liễu tiếp tục đi đập người, một bên run run xin lỗi, một bên đi kéo Lục Tranh và Tạ Tinh nằm trên mặt đất dậy, ba người đỡ nhau, chật vật bỏ chạy.