EDIT: HẠ
Đồng Tử Ôn Thời Thuần chợt co lại, cảm giác ngột ngạt đột nhiên ập đến khiến không gian này trở nên cực kỳ chật chội.
Như thể ngay bên cạnh cậu, vẫn còn vô số người đang nằm đó.
Mà giờ phút này…
Tất cả bọn họ đang nghiêng đầu, nhìn về phía cậu.
Vèo một tiếng, cậu nhanh chóng trượt người ra khỏi gầm giường, chống tay chuẩn bị đứng lên.
Chỉ là ——
Ánh mắt cậu vô tình rơi xuống bên cạnh, trong trạng thái căng thẳng cực độ, cậu phát hiện những sợi lông trên thảm đang từ từ phục hồi lại trạng thái cũ.
Giống như cách đây không lâu, có ai đó từng đứng ở vị trí này.
Đứng ở bên cạnh cậu.
Ôn Thời Thuần lập tức bật dậy, cậu sải bước đi nhanh về phía đuôi giường, ánh mắt vẫn dán chặt lên tấm thảm trải sàn, từ trong phòng ra tận cửa.
Nhưng dường như ——
Mọi thứ đều rất bình thường.
Trên đoạn thảm ấy hoàn toàn không có dấu chân lún xuống.
Như thể tất cả những gì cậu nhìn thấy chỉ là ảo giác.
Vài giây sau, đôi mày đẹp khẽ nhíu lại.
Chẳng lẽ là do khi nãy cậu nằm ở dưới giường, tiếp xúc với ánh sáng mạnh quá lâu, cho nên bị hoa mắt?
Chắc là vậy rồi.
Hít sâu một hơi, Ôn Thời Thuần tự trấn an chính mình.
Bây giờ trong gian phòng ngủ này hẳn là không có thứ gì không sạch sẽ.
Hệ thống vẫn đang âm thầm quan sát nhất cử nhất động của ký chủ: […]
Sau đó, Ôn Thời Thuần mở giao diện hệ thống, liếc mắt nhìn thời gian trong thế giới phó bản, rồi lại ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo tường được treo ở khoảng trống phía sau bàn máy tính.
Thời gian kim đồng hồ chỉ trùng khớp với con số hiển thị trong giao diện hệ thống.
Đồng hồ không có vấn đề.
Lúc này, ngoài hành lang truyền đến tiếng động, thời gian hai mươi phút đã gần kết thúc.
Một số người chơi đã kiểm tra xong phòng của mình.
Ôn Thời Thuần tận dụng hai phút cuối cùng để kiểm tra sơ qua phòng tắm.
Trong phòng tắm có một bồn tắm và một vòi hoa sen.
Điều kỳ lạ duy nhất là giữa căn phòng tắm không quá rộng lại có hai tấm gương đặt đối diện nhau, mỗi bên gương đều có một bàn trang điểm nhỏ được đặt phía trước.
Ngoài cảm giác có chút rùng rợn ra thì không có vấn đề gì khác.
Nước nóng vẫn dùng được.
Lúc ra khỏi phòng tắm, cậu tiện tay kéo cửa khép lại, vừa vặn bỏ lỡ cảnh tượng ở giữa một trong hai tấm gương đột nhiên xuất hiện một tầng hơi nước.
*
Ngoài hành lang.
Những người chơi đã kiểm tra phòng xong lúc này cũng lần lượt tụ họp lại.
“Có phát hiện gì không?” Tuân Dĩ hỏi. Mặt phòng phía bên bọn họ có thể nhìn ra mảnh đất hoang bên ngoài, nếu không phải đang là ban đêm, có lẽ bọn họ có thể nhìn thấy bóng cây ở phía xa thông qua cửa sổ. Chẳng qua hiện tại không chỉ có tuyết rơi, bên ngoài còn bị bao phủ bởi một tầng sương mù, cảnh vật xung quanh hoàn toàn bị che lấp. Hơn nữa tầng một của căn nhà này còn khá cao, nên cửa sổ tầng hai cách mặt đất khoảng chừng mười mét.
“Chẳng phải đã rất rõ ràng rồi sao.” Hà Nhất khoanh tay, cười nhạt đứng bên cạnh, ánh mắt lướt qua từng người đang đứng trong hành lang, “Chúng ta còn tận bảy ngày, không việc gì phải vội.”
Đợi đến khi hung thủ bắt đầu ra tay gϊếŧ người, bọn họ chắc chắn có thể gặp được kẻ đó. Đến lúc đó sử dụng một chút đạo cụ, bắt lấy kẻ kia cũng không phải chuyện gì khó.
Ánh mắt Hà Nhất chuyển sang thanh niên xinh đẹp đang đứng ở một bên.
Con mồi tốt như vậy sao có thể lãng phí được?
Hà Nhất nghĩ rất rõ ràng, hắn tin chắc đây cũng không phải suy nghĩ của một mình hắn. Điều kiện thông quan chỉ yêu cầu người chơi bắt được hung thủ, mặc dù tiến độ hoàn thành nhiệm vụ chính sẽ ảnh hưởng đến phần thưởng và điểm tích phân nhận được sau khi kết thúc phó bản, nhưng hắn cũng không muốn nán lại trong một phó bản tạm thời quá lâu chỉ vì một chút tiến độ này.
Phương án tối ưu nhất là đêm nay cứ sử dụng tên người chơi cấp E này để dụ dỗ hung thủ xuất hiện.
Hà Nhất nghĩ rất đẹp, mà Ôn Thời Thuần, người bị hắn nhắm vào lại chỉ cảm thấy cạn lời.
Ánh mắt lạnh nhạt lướt về phía Hà Nhất.
Người này có tính cách cực kỳ ngạo mạn.
Thông qua phản ứng của những người chơi khác trước đó, mặc dù người chơi cấp B và cấp E có chênh lệch rất lớn, nhưng sự ngạo mạn của người này lại không chỉ đến từ chênh lệch cấp bậc giữa hai người.
Thái độ của Hà Nhất đối với những người chơi cấp B khác cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.
Loại tính cách ngạo mạn quá mức này hoặc là xuất phát từ việc người đó có thể đang sở hữu một ưu thế có tính áp đảo, hoặc là…
Người đó có một tâm lý lệch lạc.
Xét cho cùng, ngay cả loại người thuộc trường hợp đầu tiên cũng chưa chắc là không có vấn đề về tâm lý.
Lúc thu hồi ánh mắt, trong lòng Ôn Thời Thuần đã cẩn trọng vạch thêm một dấu gạch đỏ lên gương mặt nhân vật tên Hà Nhất này.
“Đúng là không việc gì phải vội.” Việt Thành tiếp lời Hà Nhất, cậu ta đứng đối diện Ôn Thời Thuần, đôi mắt từ đầu đến cuối vẫn luôn dừng lại trên gương mặt xinh đẹp của mỹ nhân đầu bạc, giọng nói mang theo thành khẩn: “Tôi còn muốn ở bên anh trai thêm vài ngày nữa.”
“Cậu có bệnh đúng không!” Nghe Việt Thành nói như vậy, Thường Triệu không nhịn được nữa mà nói: “Không thể nói chuyện đàng hoàng được hả?”
Trong hành lang, Việt Thành chậm rãi quay đầu nhìn về phía Thường Triệu: “Anh phản ứng lớn thế làm gì?”
Thường Triệu bị câu hỏi đó làm cho nghẹn họng một lát, tay phải mất tự nhiên gãi đầu, sau đó lại len lén liếc về phía Ôn Thời Thuần đang đứng, hai má bất giác đỏ lên.
Ôn Thời Thuần: …
Hệ thống: …
Lần đầu tiên, một người một hệ thống đồng loạt cạn lời.
Ôn Thời Thuần chỉ cho rằng đối phương là bị ảnh hưởng bởi cái kỹ năng kỳ quái kia. Chẳng qua… Kỹ năng này của cậu thế mà lại tự động kích hoạt sao?
Rõ ràng cậu chưa hề lựa chọn sử dụng mà…?
Mà hệ thống cũng đang cạn lời thì lại hiểu rất rõ: Về lý thuyết, sự chênh lệch cấp bậc giữa các người chơi sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới hiệu quả kỹ năng mà người chơi đang sở hữu. Nói cách khác, kỹ năng của người chơi cấp thấp về cơ bản sẽ không thể có tác dụng gì đáng kể đối với người chơi cấp cao hơn.
Mà kỹ năng của ký chủ nó lại thuộc dạng tấn công tinh thần, có thể làm ảnh hưởng đến nhận thức của người khác —— Trong trường hợp cấp bậc chênh lệch quá lớn, thì thứ này gần như sẽ không có hiệu quả.
Nhưng ký chủ của nó…
Hình như lại làm được.
Hơn nữa còn là trong tình huống không lựa chọn mục tiêu rõ ràng, kỹ năng chỉ đang ảnh hưởng trong phạm vi chung, vậy mà đã có thể khiến một người chơi cấp B nảy sinh thiện cảm đối với cậu.
Vì thế, hệ thống đã im lặng trong suốt ba giây.
Trong lúc ấy, nó còn âm thầm trợn trắng con mắt vô hình của bản thân.
… Nó có nên nhắc nhở ký chủ của mình rằng, nếu chủ động lựa chọn mục tiêu để sử dụng kỹ năng, thì hiệu quả sẽ tăng lên gấp ba lần so với trạng thái hiện tại không?