Dù tự nhận mình từng thấy qua không ít thứ trên đời, nhưng khi trông thấy khu nhà riêng hoành tráng thế này, Kỷ Khinh Chu cũng không khỏi nghiêm túc hẳn lên.
Chiếc xe dừng lại trước đài phun nước đối diện cổng lớn. Vừa xuống xe, lập tức có bốn năm người giúp việc tiến tới xách hành lý.
Trong số đó, một người phụ nữ trung niên mặc đầm dài sọc kiểu Tây, trông như quản gia, dẫn theo hai cô hầu gái trẻ, cung kính khom người chào hai vị chủ nhân.
Khi trông thấy Kỷ Khinh Chu, bà ta thoáng sững lại, nhưng rất nhanh đã phản ứng kịp, tươi cười nói:
“Vị này chắc là cháu trai của phu nhân, là cậu Kỷ, phải không?”
Kỷ Khinh Chu nghiêng đầu liếc nhìn Giải phu nhân, khẽ gật đầu đáp lại.
Nhận ra ánh mắt của cậu, Thẩm Nam Khỉ vừa đưa túi xách tay cho người hầu, vừa giới thiệu:
“Đây là mẹ Lương, quản sự bên cạnh ta. Bà ấy là người trong nhà, chuyện của cậu bà ấy đều biết cả. Về sau ở đây có gì cần, cứ tìm bà ấy là được.”
Kỷ Khinh Chu hơi nhướng mày, đã hiểu rõ hàm ý thực sự trong lời nói ấy.
Quản sự Lương gật đầu với cậu, rồi liền vui vẻ quay sang hai chủ nhân thông báo:
“Nguyên thiếu gia đã về rồi, đang đợi hai vị ở phòng khách nhỏ!”
“Nguyên Nguyên về rồi à?” Đôi mắt Thẩm Nam Khỉ lập tức sáng rực. Vừa nãy bà còn thảnh thơi nhìn người hầu khuân vác hành lý, giờ nghe vậy liền vén váy bước nhanh lên bậc thang.
Quản sự Lương vội vã theo sau: “Một tiếng trước đã về bằng xe bác sĩ Thẩm rồi. Lão gia vừa nhận điện thoại đã lập tức cho xe ra bến tàu đón, rốt cuộc vẫn không nhanh bằng bác sĩ Thẩm.”
Thẩm Nam Khỉ gật đầu: “Anh tôi xưa nay rất để tâm chuyện của đứa cháu ngoại này.”
“Băng qua đại dương trở về thế kia, em trai chắc chắn mệt mỏi rồi. Sao không bảo nó về phòng nghỉ ngơi?” Người nói là Giải Dư Xuyên.
“Thiếu gia yên tâm, tôi thấy Nguyên thiếu gia ngoài đôi mắt còn chút bất tiện thì sức khỏe về cơ bản đã hồi phục rồi. Có điều...”
Quản sự Lương dừng lại một nhịp, hạ giọng nói: “Chuyện xung hỉ ấy, Nguyên thiếu gia biết rồi, tỏ ý phản đối khá gay gắt.”
Thẩm Nam Khỉ hỏi: “Lão phu nhân có khuyên nó không?”
“Lão phu nhân đã khuyên khá lâu rồi, nhưng sắc mặt thiếu gia xem ra vẫn không được vui.”
“Thằng bé ấy thì có bao giờ sắc mặt vui? Riêng chuyện này, nó không đập cửa bỏ nhà đi là đã nể mặt lão phu nhân lắm rồi.”
Mấy người vừa trò chuyện vừa nhanh chân bước lên cầu thang, mở cánh cổng vòm nhọn, tiến vào sảnh chính.
Qua khỏi cánh cửa lớn hai cánh màu đen là sảnh trung tâm của tòa nhà.
Vừa bước vào, đập ngay vào mắt là hai cầu thang cong rộng lớn nằm hai bên phía bắc của đại sảnh.
Ngẩng đầu nhìn lên tầng hai theo hướng cầu thang, có thể thấy một ban công hình cung đối diện trực tiếp với cửa chính.
Không gian đại sảnh được thiết kế trần cao, thông suốt cả hai tầng. Một chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy buông từ trần cao xuống, lấp lánh ánh sáng rực rỡ dưới nắng xuyên qua ô cửa sổ dài nơi tầng hai.
Kỷ Khinh Chu ung dung bước đi bên trái Giải Dư Xuyên, không hề che giấu việc ngẩng đầu quan sát cách bài trí bên trong biệt thự.
Vừa quan sát từng chi tiết trang trí, cậu vừa tập trung suy nghĩ một vấn đề.
Cậu là một người theo chủ nghĩa duy mỹ đúng nghĩa. Cái gì đẹp thì thích, cái gì xấu thì tránh xa.
Đây vừa là ưu thế của một nhà thiết kế, lại cũng là điểm yếu trong cách làm người.
Tuy không đến mức thấy người xấu là chán ghét ngay, cậu cũng chưa mất lịch sự đến thế. Nhưng nếu phải tiếp xúc thân mật với ai đó, mà người đó lại không hợp thẩm mỹ của cậu, thì mức độ kiên nhẫn quả thực sẽ giảm rõ rệt.
Vì vậy, cậu đành phải chuẩn bị tâm lý từ trước. Lỡ lát nữa gặp “chồng hợp đồng” của mình mà đối phương lại không hợp gu thẩm mỹ thì sao?
Khả năng thấp thôi, dù sao cả phu nhân nhà họ Giải lẫn đại thiếu gia đều thuộc dạng nhan sắc, vóc dáng đều ổn.
Nhưng không phải là không có khả năng.
Nhỡ đâu nhị thiếu gia nhà họ Giải xui xẻo dính ngay vào “mìn di truyền” thì sao?
Khi đó, ít nhất cậu cũng không thể để lộ sự phản cảm quá rõ rệt, kẻo làm phật lòng người nhà họ Giải.