Chẳng mấy chốc bà ta lại lấy lại bình tĩnh, quay sang Kỷ Khinh Chu trấn an:
“Cậu yên tâm, thương tích của con trai ta chưa phải không chữa được."
"Chờ đến khi mắt nó lành, thân thể không còn vấn đề gì nữa, đến lúc đó, chúng ta không chỉ sẽ thả cậu rời đi, mà còn chu cấp tiền bạc, giúp cậu giải quyết sạch sẽ mớ quan hệ rối rắm ở Bắc Bình.”
“Sau khi cậu cưới vào nhà họ Giải, cũng không cần phải làm gì quá sức. Chỉ cần chăm sóc sinh hoạt hàng ngày cho nó cho tốt, chúng tôi sẽ xem cậu như người nhà. Như vậy, cậu nên cảm thấy mãn nguyện rồi chứ?”
Nghe đến đây, Kỷ Khinh Chu cuối cùng cũng hiểu ra — Kỷ Vân Khuynh cưới vào nhà quyền thế, hóa ra là để xung hỉ cho một bệnh nhân.
Chỉ là tiêu chuẩn chọn người xung hỉ này không biết khắt khe đến mức nào.
Nhưng nếu đến mức bất đắc dĩ phải chọn đàn ông, thì điều kiện ấy chắc chắn cực kỳ hà khắc.
Nghĩ như vậy, cậu lập tức hiểu rõ một điều: [Trừ phi có người còn phù hợp hơn xuất hiện, nếu không, nhà họ Giải chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha mình.]
Thôi thì, nam nhi đại trượng phu, co được giãn được.
Có lẽ là cú sốc xuyên không quá lớn, cân đo thiệt hơn một hồi, Kỷ Khinh Chu cuối cùng cũng tự thuyết phục chính mình chấp nhận hiện thực.
Chẳng qua là cưới chồng thôi mà, có phải đi chết đâu.
Trong thời loạn thế này, có một người chồng nhà giàu cũng còn hơn là không có chỗ dựa.
Huống hồ, người chồng kia thì bị thương tật, lại thêm bệnh về mắt, dù tính tình có khó chịu thì cũng chẳng đánh lại cậu đâu.
Tự an ủi mình một hồi, Kỷ Khinh Chu cố tỏ vẻ thoải mái, kéo khóe miệng nở nụ cười:
“Đã đồng ý với mọi người rồi thì cháu sẽ không đổi ý.”
“Cậu nghĩ được vậy thì tốt quá rồi.”
Giải Dự Xuyên cũng không vạch trần sự miễn cưỡng của cậu, đứng dậy vỗ vỗ nếp áo, thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Thực ra, hắn cũng biết chuyện này không được thỏa đáng.
Đợi đến khi em trai biết, chắc chắn sẽ nổi giận ầm trời, nhưng cả hắn lẫn cha mẹ đều không lay chuyển được sự cố chấp của lão phu nhân.
Đã vậy rồi thì phải tìm một người để xung hỉ, mà Kỷ Vân Khuynh tuy thân phận thấp kém, còn gây rắc rối ở Bắc Bình, nhưng ngoại hình xuất chúng, lại có nhược điểm và đang cần giúp đỡ, loại người như vậy, dễ kiểm soát nhất.
“Đã thông suốt thì mau chóng thu dọn đi. Nếu không phải vì cậu làm loạn một trận, có khi bây giờ chúng ta đã ra khỏi thành rồi.”
Vừa nói, Thẩm Nam Khỉ cũng đứng dậy theo.
Kỷ Khinh Chu khựng lại, nhíu mày hỏi:
“Ra khỏi thành? Đi đâu cơ?”
“Cậu nghĩ xem, chuyện vui này không tổ chức ở Thượng Hải, cũng chẳng làm ở nhà cũ Đào Hoa Ốc, lại cố tình chọn cái biệt thự Tây mới xây này, chẳng phải là để tránh tai mắt người ngoài sao? Giờ chuyện đã xong, đương nhiên phải quay về Thượng Hải.”
Giọng điệu của Thẩm Nam Khỉ nghe qua thì nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại rất bình thản:
“Vả lại hôm nay, Nguyên Nguyên sẽ trở về. Có khi giờ con tàu cũng sắp cập bến rồi. Giờ cậu đã là vợ nó, tất nhiên phải cùng chúng ta quay về.
“Nhưng phải nhớ cho kỹ, về tới Thượng Hải, thân phận của cậu chính là cháu trai họ xa của ta. Đừng có lỡ miệng, đàn ông kết hôn, dù sao cũng chẳng vẻ vang gì.”
Cái chuyện đen đủi kiểu này, cho dù bà ta không nhắc thì Kỷ Khinh Chu cũng chẳng có hứng đi rêu rao với ai.
Thế nên đối mặt với đủ kiểu ràng buộc từ bà Giải, cậu chỉ nhếch môi cười nhạt:
“Người tình bí mật mà, cháu hiểu mà.”
Nói là thu dọn, thật ra cũng chẳng có gì để dọn.
Từ lúc dọn vào đây, cậu thậm chí còn chưa mở va-li của mình ra lần nào.
Nhưng sau khi hai người nhà họ Giải rời đi, Kỷ Khinh Chu lại tìm thấy một chiếc va-li da cũ mà Kỷ Vân Khuynh để lại trong tủ áo.
Bên trong không có gì giá trị, chỉ là vài bộ đồ thay và một ít đồ dùng cá nhân, với cậu thì chẳng có tác dụng gì, toàn là đồ lặt vặt.
Dù vậy, Kỷ Khinh Chu vẫn quyết định mang theo.
Trong lòng cậu vẫn còn ôm một tia hy vọng viển vông, nếu một ngày nào đó có thể trở về thế giới cũ, thì vẫn có thể trả lại chiếc va-li này cho chủ nhân thật sự của nó.