Suýt nữa y tưởng mình nhìn nhầm. Sau khi điều tra sơ lược, sắc mặt y dần trở nên kỳ lạ.
Một hiện tượng mới nổi, bùng nổ đến khó tin.
Không ngờ quay đầu lại, chính y đang ứng tuyển vào vị trí giám đốc điều hành của trò chơi đó, cũng là người sắp kế thừa một “kỳ tích”.
Dư Diêu thầm nghĩ, đây có lẽ là cơ hội lớn nhất trong cuộc đời mình từ trước đến nay. Ngay cả công ty game đầu tiên mà y từng làm, dù đã bỏ ra bao nhiêu công sức thì cuối cùng cũng chỉ đưa được trò chơi ấy lên vị trí thứ mười.
Mặc dù chỉ đứng thứ mười về tổng lượt tải xuống, nhưng y hoàn toàn tin tưởng rằng mình có thể đưa Tình Yêu Tinh Tế vượt qua cả tựa game kia.
Hạ Linh cúi đầu, vừa khéo trông thấy hai ly nước nho xanh đặt trên bàn thì khóe môi khẽ cong lên, nụ cười càng ngọt ngào hơn hẳn.
Lúc nãy bước vào, cô đã để ý thấy sản phẩm mới đang được giới thiệu tại quán này, vốn định lát nữa sẽ gọi nhân viên đến đặt.
Không ngờ người này đã chủ động gọi giúp cô từ trước, trong lòng bất chợt thấy có thiện cảm với y hơn đôi chút.
“Ngồi đi, Tình Yêu Tinh Tế vừa mới khởi động thôi nên cần một người đứng ra điều hành.” Hạ Linh ngồi xuống chiếc sofa da mềm mại rồi chậm rãi mở lời.
Cô nhấp một ngụm nước nho trên bàn, vị chua ngọt thanh mát như nổ tung nơi đầu lưỡi, cảm giác mát lạnh lan khắp cơ thể như thể cả mùa hè cũng tan chảy trong khoảnh khắc ấy.
Đôi mắt bất giác nheo lại đầy thỏa mãn, chà! Ngon đến khó tin.
Dưới hệ thống quang não, việc ăn uống không còn gây gánh nặng cơ thể, thích ăn gì thì ăn, muốn uống gì thì uống.
Cô từng lo rằng đồ ăn trong tinh hệ sẽ không ngon miệng, vậy mà chỉ một ngụm nước trái cây này thôi mà mọi lo lắng đã tan biến hẳn.
Nghe người đàn ông đối diện mở lời đề cập đến yêu cầu công việc, Dư Diêu lập tức chỉnh đốn lại tâm trí, bắt đầu bài giới thiệu mà y đã luyện tập hàng nghìn lần ở nhà, từng câu chữ đều rõ ràng và mạch lạc, tiếp tục xưng hô với Hạ Linh theo hình dạng mà cô đang mang.
“Chào cậu, tôi là Dư Diêu. Công ty trước đây của tôi là một studio phát triển game chiến đấu thực tế ảo. Ban đầu, trò chơi của họ chỉ đứng ngoài top 100 trên toàn mạng nhưng trong mười năm tôi điều hành đã đưa nó lọt vào top 10 tải xuống dòng game chiến đấu toàn mạng lưới rồi.”
Khi Dư Diêu tự giới thiệu, cả người y toát lên một vẻ tự tin rực rỡ, đó là khí chất đặc biệt chỉ những người thực sự giỏi trong lĩnh vực của mình mới có.
“Vậy còn công ty hiện tại của anh thì sao?” Hạ Linh tiếp lời, cô chỉ lướt qua sơ yếu lý lịch chứ chưa xem kỹ mà cũng chưa thấy người trước mặt nhắc đến công ty hiện tại.
Nghe câu hỏi, ánh mắt Dư Diêu thoáng chút thất vọng nhưng vẫn cố gắng lấy lại tinh thần, gượng gạo trả lời.
Nói đến công ty bây giờ, y cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng những lời nói ra lại khô khốc đến đau lòng.
Dù đã vào làm được nửa tháng nhưng tất cả ý tưởng đều bị bác bỏ, y chỉ như một công cụ được trang trí bên ngoài mà thôi.
Cảm xúc tụt dần xuống đáy, tim thắt lại từng nhịp, y gần như đã đoán được, hôm nay chắc lại vô vọng mà ra về thôi.
Dư Diêu khẽ lắc đầu, cố ép bản thân điều chỉnh lại tâm lý, ngẩng đầu nhìn người trước mặt, mỉm cười lịch sự chuẩn bị đứng dậy rút lui.
“Không thành vấn đề, tôi thấy anh yêu cầu mức lương một nghìn vạn tinh tệ đúng không?” Giọng Hạ Linh cất lên, làm y khựng lại.
Cô nghe đến đây đã cảm thấy khá ổn rồi. Mấy thứ cao siêu về quản lý cô nghe không hiểu rõ nhưng chỉ cần biết người này từng đưa một công ty từ vị trí ngoài top 100 lên hẳn top 10 thì đã đủ để chứng minh năng lực rồi.
Hạ Linh cũng sợ để vụt mất nhân tài, người thực sự có kinh nghiệm để điều hành một dự án từ đầu là cực kỳ hiếm, hầu hết đã có chỗ ổn định hoặc tự làm riêng rồi.