Lỗi Hệ Thống: Yêu

Chương 6: Dấu hiệu bí ẩn

Mưa đã tạnh từ lúc nào, để lại bầu không khí ẩm ướt bao trùm thành phố Tinh Vân. Những vũng nước phản chiếu ánh sáng neon từ các biển quảng cáo điện tử, tạo nên những dải màu rực rỡ trải dài trên nền đường kim loại. Không khí về đêm se lạnh, mang theo mùi hơi nước và một chút mùi kim loại từ các công trình cơ giới xung quanh.

Bên trong xưởng sửa chữa, ánh sáng từ màn hình máy tính nhấp nháy liên tục. Lâm Kỳ ngồi trước bàn làm việc, ánh mắt chăm chú dán vào những dòng dữ liệu đang cuộn nhanh trên màn hình. Cậu cắn nhẹ môi, gõ nhanh trên bàn phím, cố gắng giải mã những tín hiệu mà con robot cũ mang về từ tối qua.

Lãnh Phong đứng bên cạnh, đôi mắt màu bạc sáng lên trong bóng tối. Hắn quan sát từng con số, từng ký tự hiện lên trên màn hình. Dù không trực tiếp can thiệp, hắn vẫn theo dõi mọi thông tin như một cỗ máy phân tích sẵn sàng đưa ra kết luận bất cứ lúc nào.

“Có vẻ đây không phải là tín hiệu thông thường.” Lâm Kỳ chớp mắt, kéo ghế lại gần hơn, tập trung vào một dãy mã lạ. “Nó giống như một đoạn mã bị mã hóa nhiều lớp… Nếu giải mã được, có lẽ chúng ta sẽ tìm ra nguồn gốc của nó.”

Lãnh Phong im lặng trong giây lát, sau đó lên tiếng: “Tôi có thể hỗ trợ.”

Lâm Kỳ liếc nhìn hắn, rồi cười nhẹ. “Được thôi, thử xem anh có thể làm gì.”

Hắn đặt tay lên bàn phím, những ngón tay di chuyển với tốc độ không tưởng. Màn hình chợt lóe sáng, những dòng mã nhanh chóng được phân tích và tái cấu trúc. Chỉ trong vài phút, một chuỗi ký tự hoàn chỉnh xuất hiện.

Lâm Kỳ mở to mắt, tim đập nhanh khi đọc dòng chữ hiện lên trên màn hình: “Dự án AI vô chủ - Mã số 018. Kích hoạt trong trường hợp khẩn cấp.”

Cậu quay sang nhìn Lãnh Phong, ánh mắt đầy nghi ngờ. “Dự án AI vô chủ? Đó là gì?”

Lãnh Phong trầm ngâm trong giây lát, rồi đáp chậm rãi: “Tôi không có dữ liệu về robot. Tôi có đoạn mã trong hệ thống dữ liệu.”

Lâm Kỳ khoanh tay, nhíu mày suy nghĩ. Cậu đứng dậy, đi vòng quanh phòng như thể việc di chuyển sẽ giúp cậu suy luận rõ hơn. “Nếu nó là một AI vô chủ, tức là không thuộc về bất kỳ tổ chức hay cá nhân nào, vậy tại sao lại được kích hoạt? Và ai là người đã mã hóa nó?”

Bất chợt, hệ thống cảnh báo của Lãnh Phong vang lên. Hắn lập tức ngẩng đầu, đôi mắt quét qua màn hình hiển thị dữ liệu mới vừa xuất hiện.

“Có tín hiệu lạ đang tiến gần.” Giọng hắn trầm thấp nhưng đầy cảnh giác.

Lâm Kỳ lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong bóng tối, những ánh sáng đỏ nhấp nháy thấp thoáng giữa màn sương mờ. Âm thanh cơ giới vang lên khe khẽ, như một thứ gì đó đang lặng lẽ di chuyển.

Cậu nuốt khan. “Có khi nào chúng ta bị theo dõi không?”

Lãnh Phong không trả lời ngay, hắn tập trung quét dữ liệu từ những nguồn xung quanh. Chỉ vài giây sau, hắn xác nhận: “Có một đội tuần tra của Liên minh Cơ giới đang đến gần. Họ không đi theo lộ trình bình thường.”

Lâm Kỳ nắm chặt tay. Nếu đội tuần tra đến đây, điều đó có nghĩa là họ đang nhắm vào tín hiệu mà cậu và Lãnh Phong vừa giải mã. Không thể để bị phát hiện.

“Chúng ta phải tắt hết hệ thống điện tử.” Cậu nhanh chóng thao tác trên bàn điều khiển, tắt màn hình và giảm thiểu nguồn sáng trong xưởng.

Lãnh Phong bước đến bên cửa, lặng lẽ quan sát tình hình bên ngoài. Hắn không thể để họ tìm ra manh mối về dự án AI vô chủ, nhất là khi hắn cảm nhận được một mối liên kết kỳ lạ giữa bản thân và đoạn mã kia.

Tiếng bước chân cơ giới vang lên gần hơn. Một tia sáng quét ngang qua cửa sổ và không dừng lại tại đó. Đội tuần tra tiếp tục di chuyển, dường như không phát hiện ra điều gì khả nghi.

Lâm Kỳ nín thở, chỉ thả lỏng khi ánh sáng xa dần. Cậu dựa lưng vào bàn, khẽ thở ra. “Hú hồn. Họ đến đây làm gì chứ?”

Lãnh Phong vẫn không rời mắt khỏi cánh cửa. “Theo phân tích, có 79% họ đang tìm kiếm thứ gì đó hoặc ai đó.”

Lâm Kỳ rùng mình. Cậu không phải người thích vướng vào rắc rối, nhưng lần này, có vẻ như cậu đã vô tình kéo mình vào một bí ẩn lớn hơn nhiều so với dự tính.

Cậu quay lại nhìn màn hình máy tính, nơi đoạn mã vẫn còn đó, như một lời nhắc nhở rằng câu chuyện này chưa kết thúc. Thậm chí, nó mới chỉ bắt đầu.

“Chúng ta cần tìm hiểu thêm.” Lâm Kỳ nói, ánh mắt kiên định. “Nếu anh đã từng thấy mã số này, vậy có thể quá khứ của anh liên quan đến nó.”

Lãnh Phong nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm như chứa cả một vùng ký ức bị phong tỏa. Hắn không chắc điều gì đang chờ đợi mình phía trước, nhưng có một điều hắn biết rõ: Lâm Kỳ sẽ không từ bỏ giữa chừng.

Bên ngoài, bầu trời dần trong trở lại. Nhưng dù mưa đã ngừng, một cơn bão lớn hơn đang dần kéo đến trong cuộc hành trình phía trước của họ.