Từ đường không cho phép nữ nhân bước vào, nhưng Vương Cơ Hằng lại đứng ngay cạnh Vương Chương, không một ai dám phản đối nửa lời.
Mọi người trong gia tộc đều hiểu rõ, Cửu muội là nhân vật đặc biệt nhất của dòng họ, thân ảnh nàng yểu điệu, nhưng nắm giữ quyền sinh sát trong tay.
Nén hương đầu tiên dâng lên tổ tiên, là do chính tay nàng cắm xuống.
Ngay sau đó, nàng dẫn mọi người cùng đọc gia huấn: Thứ nhất, làm rạng danh dòng họ, anh em thuận hòa, ấy là tận cùng đạo hiếu.
Thứ hai, con cháu Vương thị đời đời không được làm chuyện soán nghịch, mãi mãi không được đăng cơ làm hoàng đế.
Vương Chương ngồi trên xe lăn, trong lòng rất đỗi vui mừng. Cơ Hằng lớn thật rồi, trở nên kiều diễm xuất chúng, đã có thể thay ông đảm đương trọng trách gia tộc.
Lễ xong, Vương Cơ Hằng chợt nhìn thấy ở góc từ đường có bóng dáng Lang Linh Tịch đứng đó, sắc mặt nàng lập tức trắng bệch, nhanh chóng lạnh lùng lui ra.
Gặp lại người tình năm xưa, ngay cả lời chào hỏi cũng không có.
Nàng đi quá nhanh, tới mức khi Lang Linh Tịch ngẩng đầu lên chỉ kịp thoáng thấy dải lụa buộc tóc màu hoa táo phía sau mái tóc nàng lướt nhẹ qua.
Vương Chương gọi riêng Lang Linh Tịch lại, hỏi thẳng: “Điện hạ với Hằng Hằng rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?”
Lang Linh Tịch nhìn về phía chân trời xanh thẳm trong suốt như núi tuyết, đáp nhẹ: “Thái úy, tại hạ thật sự không rõ.”
“Chuyện trên triều đình nhờ có điện hạ giúp đỡ rất nhiều, đã che chắn cho Vương thị không ít phiền phức.”
Vương Chương nói xong vế đầu, lại tế nhị đề cập đến chuyện từ hôn, “Nếu điện hạ và Hằng Hằng thật sự không phù hợp thì chia tay cũng được, quan hệ giữa hai nhà chúng ta không nhất thiết phải dựa vào hôn nhân mà duy trì.”
Lang Linh Tịch hơi ngạc nhiên, sau đó bật cười nhẹ nhàng: “Cần gì phải như vậy?”
“Thái úy còn nhớ rõ tờ giao ước kia chứ?”
Bao nhiêu năm nay hắn luôn nghiêm chỉnh tuân thủ, vừa mới rồi còn giúp Vương thị hóa giải một phiền toái trong triều.
“Trên đó đã ghi rõ hôn sự giữa tại hạ và Cửu tiểu thư rồi.”
Vương Chương hiểu rõ lợi hại bên trong, bèn nói: “Trong tộc Vương thị ta không thiếu nữ tử tốt, người nào cũng tri thư đạt lễ. Điện hạ có thể chọn người khác cũng được, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai nhà chúng ta.”
Lang Linh Tịch nhấn mạnh từng chữ: “Thái úy, tại hạ chỉ cần Cửu tiểu thư mà thôi.”
Vương Chương nhất thời nghẹn lời, người trẻ tuổi trước mắt này tình sâu nghĩa nặng, rõ ràng không dễ gì thay đổi.
“Thôi được rồi, để lão phu suy nghĩ thêm vậy.”
Lang Linh Tịch khách khí lui ra, bóng dáng hắn chìm vào màn sương mỏng xanh nhạt đầu xuân, đầy vẻ kiên định không thể thay đổi.
Vương Chương có nỗi khổ riêng, ông hiểu rõ lòng trung thành của Lang Linh Tịch, người này nhất định sẽ mang những gì tốt nhất tới cho Lang Gia Vương thị.
Hợp tác với Lang Gia vương vốn là đôi bên cùng thắng. Một Lang Gia vương vô danh từng bước lên vũ đài quyền lực nhờ vào Vương thị, còn Vương thị lại nhờ hắn mà mãi mãi duy trì sức sống thanh xuân.
Nhưng vấn đề là, Cơ Hằng có thể hạnh phúc không?
Nếu Cơ Hằng thích Lang Linh Tịch thì mọi chuyện đều tốt đẹp, nhưng nếu nàng không thích nữa, ông tuyệt đối không muốn dùng cách bán đi hạnh phúc của con gái để mưu cầu lợi ích gia tộc.
…
Thời gian như bóng câu qua cửa sổ, Cửu tiểu thư vẫn luôn bệnh liên miên, thuốc bổ liên tục được đưa tới trước mặt nàng như nước chảy.
Vương Cơ Hằng lệnh cho Phùng ma ma phân loại thuốc bổ, tất cả các thang thuốc do Lang Linh Tịch gửi đến đều lén lút đem đi tưới hoa, bên ngoài vẫn nói nàng uống thuốc đầy đủ.
Qua vài ngày, hoa lá trong sân dần dần héo úa.
Vương Cơ Hằng nhìn cảnh tượng ấy, sắc mặt nàng như phủ một tầng khí đen, tâm trạng càng thêm nặng nề.
Phùng ma ma báo: “Mấy ngày trước tiểu thư bảo lão nô bí mật tìm kiếm người tinh thông cổ thuật, giờ đã tìm được, hôm nay vào phủ rồi.”