“Bệ hạ.” Lang Linh Tịch gọi nhẹ một tiếng, giọng điệu lạnh lùng đặc trưng của hắn vang lên: “Xem ra hôm nay thần trí của người thật sự rất tỉnh táo.”
Tư Mã Hoài chấn động, miễn cưỡng kiềm chế cảm giác thất vọng, cuối cùng vẫn phải đặt bút son, dứt khoát gạch một dấu chéo lên tấu chương.
Trước đây, nhờ giả điên giả dại trong cuộc cung biến hắn ta mới thoát được một kiếp. Hiện tại muốn đoạt lại quyền lực, khó hơn lên trời.
Tệ hơn nữa, hình như việc hắn ta giả ngốc đã bị nhận ra rồi. Dã tâm của Vương thị muốn thao túng hắn ta, một khi bại lộ, hắn ta chỉ sợ phải chịu chung số phận với tiên đế.
Lang Gia vương chính là con chó trung thành của Lang Gia Vương thị, mọi động tĩnh đều không thoát khỏi mắt hắn, luôn lập tức loại bỏ mọi trở ngại giúp Vương thị.
Nếu Lang Gia vương và Lang Gia Vương thị có thể tách ra, thực lực của cả hai bên chắc chắn sẽ suy yếu một nửa.
Chỉ tiếc, điều đó là không thể…
Tư Mã Hoài thầm oán hận trong lòng, hoàng đế mà có thực quyền gì đâu, chẳng qua chỉ là con rối trong tay Lang Gia Vương thị, một công cụ để đóng dấu mà thôi.
Bản tấu chương cải cách khoa cử mười ba trang giấy được Trần Phụ và môn sinh dày công soạn thảo, chỉ một lời của Đế sư đã bị vứt bỏ.
Vị Đế sư mới nhậm chức này chẳng hề có lấy chút chính khí công tư phân minh nào, ngược lại, hắn hoàn toàn ủng hộ chế độ "Cửu phẩm quan nhân", tuyển chọn quan lại chỉ dựa vào xuất thân và địa vị, về bản chất là một quý tộc lãnh đạm chẳng màng thế sự, không hiểu chút gì về khổ đau nhân gian.
Các thế gia giàu mạnh ngang nhiên thâu tóm đất đai, nuôi dưỡng nanh vuốt, còn Lang Linh Tịch lại cổ vũ quốc sách thanh tĩnh vô vi, ưu ái dung túng cho giới hào môn quý tộc. Lang Gia Vương thị bị tố cáo không những chẳng bị xử phạt, trái lại còn trở thành thế gia số một, ngày càng vững chắc địa vị.
Xưa kia, Lang Gia Vương thị bảo vệ Lang Gia vương, nay tới lượt Lang Gia vương che chở cho Lang Gia Vương thị. Mối quan hệ hợp tác thân mật của họ đã hòa quyện làm một, không thể phân rõ ranh giới nữa.
Trên triều đình, Ngự sử đại phu Trần Phụ bi phẫn tột cùng, ngay giữa triều cởϊ áσ cắt bào, công khai đoạn tuyệt tình bạn cũ năm xưa với Lang Gia vương.
“Lang Linh Tịch!”
Trong tình thế quân yếu thần mạnh hiện tại, thân vương mang dòng máu hoàng thất như hắn lẽ ra phải giúp Hoàng đế chấn chỉnh triều đình, ngăn chặn quyền lực thế gia, “Ngươi cấu kết với hào môn như vậy, ta đúng là mù mắt nhìn lầm ngươi rồi!”
“Lang Gia Vương thị mưu phản gϊếŧ vua, con trai thứ hai Vương Tập năm ngoái trong cung biến đã dùng trường thương đâm xuyên tim tiên đế, toàn bộ văn võ bá quan đều tận mắt chứng kiến.”
“Thiên tử phạm pháp còn xử tội như dân thường, Lang Gia Vương thị, đáng phải tru di toàn gia!”
Câu cuối vừa dứt, toàn thể bá quan trong triều đều chấn động mạnh. Cái chết của tiên đế là điều cấm kỵ, bất cứ lúc nào cũng không thể nhắc tới.
Trần Phụ hẳn là đã không còn ý định sống tiếp, bởi từng câu chữ của ông đều sắc bén vô cùng, không hề lưu lại đường lui nào, trực tiếp chỉ vào mặt Lang Linh Tịch mà mắng.
Những người thuộc Vương thị trong hàng ngũ văn võ nghe Trần Phụ lăng nhục gia tộc đều đồng loạt bước lên một bước, tức giận đầy mình, chỉ chờ bùng phát.
Tư Mã Hoài ngồi trên long ỷ ôm đầu, trước cuộc đấu đá đặc sắc giữa các đại thần này, hắn ta lực bất tòng tâm, chẳng thể làm gì hơn.
“Trần đại nhân.” Lang Linh Tịch bình thản nói, “Tiên đế vì sao bại vong, ông thân là Đế sư của tiên đế chắc rõ hơn ai hết chứ nhỉ?”
Trên triều đình kiếm cung giương cao, hộ vệ đã ẩn hiện dưới bậc thềm, chỉ cần một giây nữa là máu sẽ nhuộm điện rồng. Một câu nói này của Đế sư rõ ràng là đang phản kích, đem toàn bộ trách nhiệm về cái chết thảm của tiên đế đổ lên đầu Trần Phụ.