Gả Cho Quyền Thần Cố Chấp Vừa Ác Vừa Điên

Chương 13: Không tìm ra bệnh

Nhưng sau đó, nàng lại nói: “Phụ thân, con sai rồi, con không muốn Lang Linh Tịch nữa, ai khác cũng được, chỉ cần không phải là Lang Linh Tịch.”

Tại Vương trạch, ba vị thái y có tư cách cao nhất Thái y viện lần lượt kiểm tra cẩn thận từng loại thuốc, trà nước, hương liệu hàng ngày của Vương tiểu thư nhưng không phát hiện ra bất cứ điều gì dị thường, kể cả mấy viên thuốc được chế thành viên đường kia.

Vương Cơ Hằng nói: “Ngài thử lại lần nữa xem.”

Thái y bóc giấy bọc viên đường, dùng đầu ngón tay nếm thử thật kỹ, một lúc lâu sau mới cẩn trọng nói: “Loại thuốc này có tác dụng an thần dưỡng tâm, được cố ý thêm mật ong để tạo thành vị ngọt như kẹo. Thuốc quý vị ngọt, rất độc đáo, sau khi ăn sẽ khiến tứ chi ấm áp, có lợi cho sức khỏe.”

Vương Cơ Hằng khẽ nhíu mày: “Thật sự không có vấn đề sao?”

Thái y khẳng định chắc chắn: “Tuyệt đối không có vấn đề.”

Vương Chương bèn sai người tiễn mấy vị thái y về, sau đó nói: “Giờ thì Hằng Hằng yên tâm rồi chứ?”

Vương Cơ Hằng nhất thời nghẹn lời. Thuốc là do Lang Gia vương đưa tới, thuốc rõ ràng không vấn đề, chẳng lẽ trước khi chết Hứa Chiêu Dung đã lừa gạt nàng?

Hoặc giả, loại cổ độc này không màu không vị, vô hình vô ảnh, tính che giấu cực mạnh, chỉ người hạ độc mới biết thuốc giải. Người trúng tình cổ nhẹ thì ngày đêm nhung nhớ, nặng thì không thiết ăn uống, kiếp trước nàng quả thật có những triệu chứng này.

Chỉ sợ thái y kiểm tra không ra, tâm phế nàng vô hình đã bị cổ trùng cắn phá rỗng như tổ ong rồi.

Nàng cẩn thận đề nghị: “Có một số độc dược cực kỳ bí ẩn, người bình thường khó phát hiện được. Nữ nhi cho rằng có lẽ nên mời thêm những đại phu dân gian chuyên về phương thuốc cổ truyền đến xem thử…”

“Hằng Hằng…” Vương Chương kéo dài giọng, dịu dàng trách nàng vô lý gây chuyện: “Đừng quá đa nghi như vậy, làm thế chỉ khiến hai bên khó xử.”

Kiểm tra thì được, nhưng nếu cứ mãi nghi ngờ vô cớ thì không hay, Lang Gia vương tặng thuốc vốn là ý tốt.

Trước kia nàng mắc chứng bệnh hàn, mỗi lần run rẩy đau đớn không chịu nổi, viên đường thuốc bí chế này đã bao lần giúp nàng vượt qua nguy hiểm.

Còn thành phần viên thuốc ấy, vô số danh y thuật sĩ đã kiểm nghiệm, đều khẳng định không có vấn đề, thậm chí còn hết lời khen ngợi.

Giờ bỗng dưng nghi ngờ Lang Gia vương như thế thật không công bằng với hắn. Vị hôn phu này vốn rất xuất sắc, nhiều người bên ngoài còn ao ước chẳng được.

“Nếu thật sự có nghi ngại, không ăn nữa là được, phụ thân sẽ tìm người khác chế thuốc cho con.”

Lang Linh Tịch không phải kẻ dễ đối phó, nếu không có chứng cứ xác thực, chỉ dựa vào suy đoán mơ hồ mà nghi ngờ hắn, chắc chắn hắn sẽ không nhận. Chuyện tình cổ vẫn cần bàn tính lâu dài. Huống chi phụ thân đang ở vị trí cao tại triều đình, quả thực có cái khó của ông.

Vương Cơ Hằng mím môi suy nghĩ, tạm thời thỏa hiệp: “Được rồi, nữ nhi biết rồi.”

Vương Chương nhìn nàng hồi lâu, trong lòng rất lạ. Bình thường nàng luôn hết lòng bảo vệ Lang Gia vương, không cho phép ai nói hắn nửa câu không tốt, sao hôm nay lại thay đổi thế này?

“Hằng Hằng, chuyện con muốn từ hôn… là thật sao?”

Vốn hôm nay ông trở về từ trong cung là muốn báo cho nàng biết, nhà họ Vương cuối cùng đã quyết định hợp tác với Lang Linh Tịch. Từ nay về sau nhà họ Vương sẽ hết sức nâng đỡ hắn, Lang Linh Tịch cũng sẽ kết hôn cùng nàng, đời đời kiếp kiếp làm vợ chồng.

Nhưng chỉ sau một đêm, thái độ nàng từ ấm áp hóa lạnh lẽo, thay đổi, hoàn toàn thay đổi.

“Có phải phụ thân rất khó xử không?”

Vương Chương rơi vào im lặng hồi lâu, chỉ thở dài liên tục.

“Đúng là có chút khó xử.”

Vấn đề là hôn sự này đã chuẩn bị quá lâu, giờ nàng đột ngột nói không gả, chẳng khác nào bát nước đổ đi khó lòng lấy lại.

Vương thị hiện nay tuy danh vọng hiển hách, nhưng hậu kế lại chẳng có người xuất chúng.