Lang Linh Tịch không phải quý tộc cường phiên truyền thống, ban đầu ông cũng không đánh giá cao vị con rể này.
Xét về huyết thống, Lang Linh Tịch chỉ là chi xa hoàng thất, quan hệ với dòng dõi chính thống vốn xa lại càng xa.
Xét về thực ấp, Trần Lưu vương nắm giữ sáu quận, còn Lang Gia vương chỉ có duy nhất một quận, địa vị quyền thế chênh lệch trời vực.
Thế nhưng triều đình phát sinh biến cố, hơn nữa bản thân Hằng Hằng lại một lòng nhận định Lang Linh Tịch, cuộc hôn nhân này cứ vậy mà quyết định.
“Ngày sau, thân thể của Hằng Hằng vẫn phải nhờ Tuyết Đường con chăm sóc nhiều hơn. Con bé mắc bệnh từ trong bụng mẹ, mời không biết bao nhiêu đại phu cũng chẳng khỏi hẳn, loại thuốc kia…”
Lang Linh Tịch đáp ngay: “Bá phụ an tâm, tại hạ sẽ tiếp tục cung cấp.”
Vương Chương an lòng, nói tiếp: “Vậy thì tốt. Ngoại tổ mẫu của con vốn là danh y thế gia, người ngoài không thể sánh kịp. May mà con còn có lòng biến thuốc đắng thành hình dạng viên đường, nếu không, tính tình tùy ý của Hằng Hằng chắc chắn sẽ lén lút vứt đi, bệnh trạng yếu đuối của con bé sao mà khỏi được.”
Cũng chẳng biết thuốc này thần kỳ thế nào, mỗi lần Hằng Hằng ăn một viên liền tràn đầy sức sống. Thái y cũng từng đến xem, nói hiệu quả còn hơn cả bí dược trong cung.
Thuốc đắng trị bệnh, thuốc ngọt cũng trị được bệnh.
Lang Linh Tịch khẽ rủ hàng mi dài, che đi chút sắc thái tối tăm, nhẹ nhàng đáp: “Đúng thế, chỉ cần nàng chịu ăn, thuốc mới có giá trị.”
Hai người đang vừa đi vừa trò chuyện, tới gần cửa cung thì gặp Vương Tập đang thúc ngựa phi nhanh đến, vẻ mặt vô cùng khẩn cấp.
Vương Tập lau mồ hôi trên trán: “Phụ thân.”
Lang Linh Tịch thấy cha con họ có chuyện riêng muốn bàn, liền khẽ hành lễ, sau đó lui xuống.
Vương Chương trách mắng: “Có chuyện gì mà con lại tìm tới tận trong cung thế này, hấp ta hấp tấp, Hằng Hằng tỉnh lại rồi sao?”
“Vâng.” Đôi mày kiếm sắc bén của Vương Tập không chút vui vẻ, “…Nhưng Cửu muội có vẻ rất kỳ lạ.”
Hắn đưa mắt nhìn bóng dáng Lang Gia vương vừa đi xa, lo lắng nói tiếp: “Cửu muội muốn từ hôn với Lang Gia vương!”
Dẫu là Vương Chương vốn già dặn thận trọng, cũng không khỏi kinh ngạc sâu sắc, che ngực ho lên mấy tiếng.
“Con nói cái gì?”
Vương Tập vội giúp phụ thân thuận khí, vừa giải thích: “Ban đầu nhi tử cũng tưởng Cửu muội chỉ gặp ác mộng thôi, nhưng bộ dạng muội ấy như biến thành người khác vậy, khóc rất dữ dội, thương tâm chẳng nói nên lời.”
“Hơn nữa, Cửu muội còn đau tim, nghi ngờ có người ngấm ngầm hạ độc hãm hại mình, đòi lập tức gọi đại phu, còn muốn kiểm tra lại toàn bộ đồ đạc trong ngoài một lượt.”
Vương Chương trầm giọng hỏi: “Con đã nói với Hằng Hằng rằng chuyện ngoại thất của Lang Gia vương chỉ là hiểu lầm chưa?”
“Con nói rồi, nhưng Cửu muội chẳng hề dao động.”
Nguyên văn của nàng là “từ hôn”, hai chữ tuyệt tình.
“Con bé này thật là…”
Trên khuôn mặt già nua của Vương Chương hiện rõ những nếp nhăn sâu hoắm, triều đình đã an bài xong xuôi, chỉ mấy ngày nữa Lang Gia vương sẽ tới hạ sính lễ, hôn sự làm sao thay đổi đây?
Hơn nữa, Lang Gia vương không phải là một quý tộc bình thường, hắn và Vương gia vốn có quan hệ khế ước, hợp tác. Hôn sự của con cái các đại gia tộc luôn không do chính mình làm chủ, ảnh hưởng tới sự thịnh suy của cả dòng họ, động một sợi tóc cũng kéo theo toàn thân.
“Cửu muội từ trước đến nay luôn hiểu chuyện, không bao giờ vô cớ thất thường như thế. Nhi tử thấy rất lo lắng, mới đặc biệt cưỡi ngựa tới hỏi ý phụ thân.”
Nhất thời Vương Chương cũng chẳng biết phải làm sao, chỉ nói: “Con về phủ trước đi, để phụ thân tự mình hỏi rõ xem Hằng Hằng rốt cuộc làm sao.”
Ông khẽ thở dài, chậm rãi vuốt ve chiếc nhẫn gia chủ tượng trưng cho huy hiệu danh môn trên ngón trỏ bàn tay trái.
Ông còn nhớ rõ lúc ban đầu, Hằng Hằng từng nằm trên đầu gối ông, nắm lấy bàn tay ông, trăm phương ngàn kế cầu xin nói: “Phụ thân, con muốn Lang Linh Tịch, ai khác cũng không được, con chỉ muốn mỗi Lang Linh Tịch.”