Cô không nỡ nhìn nhiều, khẽ hỏi:
“Các anh… Sắp đi rồi sao?”
Thời Tử Tấn đang nạp đạn vào súng, nghe vậy liền đáp:
“Ừ. Trở về báo thù.”
Anh nói rất bình thản, nhưng Tô Đào nghe ra trong lời nói đó là cơn giông tố cuộn trào giấu dưới vẻ ngoài lạnh lùng.
Giờ mới nhìn kỹ gương mặt đã được rửa sạch máu, da dẻ Thời Tử Tấn có phần thô ráp do dài ngày tác chiến dã ngoại.
Nhưng ngũ quan anh rất sắc nét, mắt phượng, sống mũi cao, đường nét tinh tế.
Trên lông mày trái có một vết sẹo như bị dao chém, phá vỡ dáng mày sắc gọn, khiến tổng thể khuôn mặt toát lên khí chất lạnh lùng, cứng rắn.
Một loại khí chất vừa mâu thuẫn, vừa cuốn hút...
Tô Đào nghĩ, người này chắc chắn không quá ba mươi tuổi.
“À đúng rồi.” Thời Tử Tấn ngước mắt nhìn cô, “Lúc nãy ra ngoài, tôi thấy khu này… Giống như nhà trọ?”
Tô Đào suy nghĩ rồi đáp:
“Cũng có thể xem là vậy. Hiện tại tôi có một phòng đơn đang cho thuê.”
“Là nhà của cha mẹ cô mở sao? Họ làm gì?” Thời Tử Tấn hỏi thẳng thừng.
Tối hôm qua quá hỗn loạn, anh chưa kịp suy xét gì. Một khu vực rộng lớn, an toàn thế này, còn có phòng cho thuê, chắc chắn phải là đất tư của một nhân vật lớn trong căn cứ.
Nhưng từ đầu tới cuối, anh chỉ thấy cô gái trước mắt, nhìn qua còn chưa đến tuổi trưởng thành.
Tô Đào nói:
“Là nhà của tôi. Tôi chỉ là dân thường thôi. Bên cạnh còn một phòng đơn nữa, đội viên bị thương có thể nghỉ dưỡng vài ngày. Giá thuê chỉ 100 liên bang tệ/ngày, quẹt thẻ là vào ở.”
Bên cạnh có người trong đội lập tức tròn mắt, đánh giá cô từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn sang căn phòng trống rỗng.
“Nhà này là của cô á?”
Mấy người còn lại cũng đồng loạt nhìn cô đầy ngạc nhiên.
Chủ nhân khu đất thần bí này lại là… Một cô gái trẻ trông như học sinh trung học?!
Bọn họ vốn tưởng nơi đây thuộc về một đại nhân vật cấp cao trong căn cứ.
Cả đội bắt đầu xì xào bàn tán về lai lịch của Tô Đào.
Thời Tử Tấn lại hỏi thêm:
“Không cần điểm cống hiến sao?”
Tô Đào lắc đầu:
“Không cần. Ở chỗ tôi, chỉ cần trả bằng liên bang tệ.”
Thời Tử Tấn không nói thêm, trực tiếp rút thẻ ra quẹt năm ngày thuê liền một lúc.
Sầm Lão Nhị, đội viên bị thương đúng là cần một nơi yên tĩnh để hồi phục. Hơn nữa nơi này có hàng rào điện bao quanh, còn an toàn hơn cả bên trong căn cứ Đông Dương.
Tô Đào nhìn số dư trong tài khoản nhảy lên thêm 500 liên bang tệ, vui tới nở hoa trên mặt:
“Phòng ở bên trái, mấy anh cứ đưa anh ấy vào.”
Mấy người đàn ông lực lưỡng cũng không câu nệ nội thất đơn giản, khiêng phó đội mình đặt xuống túi ngủ trong phòng. Họ còn để lại lời nhắn trên máy liên lạc trong phòng rồi mới rời đi.
Thời Tử Tấn cũng đưa thông tin liên lạc cá nhân cho Tô Đào:
“Cô chủ Tô, anh ấy nhờ cô chăm sóc vài ngày. Chúng tôi xong việc sẽ quay lại đón người. Đây là tiền công 1.000 liên bang tệ, mong cô nhận cho.”
Tô Đào còn chưa kịp mở miệng trả lời, tài khoản đã “ting” một tiếng — 1.000 liên bang tệ đã chuyển vào.
Cô gật đầu lia lịa:
“Không thành vấn đề! Tôi nhất định sẽ chăm sóc anh ấy chu đáo, ăn ngon uống tốt!”
Thời Tử Tấn xua tay:
“Không cần phiền vậy. Anh ta mang theo tiền, muốn ăn gì thì gọi đồ ăn ngoài. Chỉ cần cô đảm bảo anh ta không tự ý rời khỏi đây là được.”
Tô Đào lập tức hiểu ra — cái 1.000 tệ này chẳng qua là phí giữ người, tiền đảm bảo an toàn, là cái lợi để cô ở lại trông chừng hộ.
Cô hơi lo lắng:
“Các anh cũng phải cẩn thận đấy. Đánh không lại thì rút lui, tôi vẫn ở đây, chuông reo là tôi mở cổng ngay.”