Sau khi rời khỏi phòng của Thẩm Xuân Lương, Thẩm Thính Hà đi thẳng đến phòng của cha mẹ. Tối nay, cô sẽ ngủ ở đó.
Trước đây, khi còn là thời kỳ đại tập thể, việc chia đồ đều được phân theo đầu người trong gia đình. Nhà nào đông người hơn thì nhận được nhiều hơn, vì vậy nhà họ Thẩm vẫn luôn sống chung với nhau.
Trong sân có một dãy nhà chính ba gian. Một gian dành cho bà nội Thẩm, gian giữa là phòng khách, gian còn lại là kho trữ lương thực, bao gồm bột mì trắng đã xay, khoai lang và một số thực phẩm khác, tất cả đều được khóa kỹ, chìa khóa do bà nội giữ.
Bên trái là ba gian nhà phụ, một gian là của vợ chồng Thẩm Chí Lương, một gian là phòng chung của Thẩm Thính Vĩ và Thẩm Xuân Lương, còn một gian là bếp. Bên phải có hai gian nhà phụ, một gian là của vợ chồng Thẩm Ngọc Lương, gian còn lại trước đây là phòng chung của Thẩm Thính Hà và Thẩm Thính Vũ.
Nhưng từ khi Thẩm Thính Vũ đỗ đại học, bà nội đã đặc biệt dành riêng cho cô ta một phòng. Đó chính là căn phòng mà trước đây cô ta và Thẩm Thính Hà từng ở chung. Phòng không lớn, nhưng nay chỉ có một người sử dụng. Trong khi đó, Thẩm Thính Hà bị chuyển sang một căn phòng nhỏ khác, vốn là kho củi được cải tạo lại. Phòng này không giữ nhiệt tốt, mùa hè thì nóng, mùa đông lại lạnh.
Tối hôm đó, Thẩm Ngọc Lương cùng vợ trở về phòng, đến bữa tối cũng không ăn, chỉ nằm trên giường suy nghĩ.
Trong lòng ông cảm thấy rất khó chịu, cả đời ông sống quá mức nhẫn nhịn, chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, lại còn để vợ con chịu thiệt thòi.
Hôm nay nếu không nhờ con gái thông minh, tự rửa sạch oan khuất cho mình, thì sau này danh tiếng của con bé cũng bị ảnh hưởng. Một khi chuyện này bị lan truyền ra ngoài, khắp mười dặm tám thôn đều sẽ chế giễu nó, bảo rằng nó là đứa tay chân không sạch sẽ, vậy thì ai còn dám lấy nữa?
Sự thiên vị của bà nội hôm nay khiến ông thật sự thất vọng, lời nói của anh cả và em út cũng làm lòng ông nguội lạnh. Chi bằng chia nhà ra riêng, ông có tay có chân, chắc chắn vẫn nuôi nổi vợ con.
Thẩm Thính Hà trở về phòng, vừa bước vào đã thấy cha nằm nghiêng trên giường, cô không lên tiếng.
Tiêu Bình thấy con gái quay lại, liền kéo cô sang một bên quan tâm hỏi:
“Đi vệ sinh mà sao lâu vậy? Ngoài trời muỗi nhiều, có bị đốt không?”
Lúc nãy cô ra ngoài lấy cớ là đi vệ sinh, giờ vội đáp:
“Mẹ, con không bị muỗi đốt đâu.”
Tiêu Bình kéo cô lại, lo lắng nói:
“Trên người còn đau không? Mẹ biết bà nội đánh chẳng hề nương tay, trước đây ông ngoại con có để lại cho mẹ ít rượu thuốc, để mẹ xoa cho con, vết thương sẽ nhanh lành hơn.”
Nghe vợ nói vậy, Thẩm Ngọc Lương trở mình, ngồi dậy bảo:
“Tiểu Hà, mau để mẹ con xem nào. Nếu đau quá thì mai chúng ta đến trạm y tế kiểm tra.”
Thẩm Thính Hà gật đầu, dịu giọng an ủi:
“Ba, mẹ, đừng lo, con không sao đâu. Những vết này chỉ trông có vẻ nghiêm trọng thôi, vài ngày sẽ khỏi.”
Tiêu Bình dẫn cô đến chiếc giường nhỏ ở góc phòng. Nói là giường, nhưng thực chất chỉ là hai tấm ván gỗ ghép lại. Giữa giường của hai vợ chồng và giường nhỏ có một tấm rèm vải, tạm chia không gian thành hai phần. Nhưng làm vậy lại khiến căn phòng vốn nhỏ nay càng thêm chật chội.
Bà kéo rèm lại, để con gái vén áo lên, rồi lấy rượu thuốc ra xoa bóp.
Thực ra, lúc nãy bà nội Thẩm ra tay rất mạnh, nhưng phần lớn những cú đánh sau này đều bị Thẩm Thính Hà tránh đi, chỉ có vài vết lằn nhẹ. Có điều da cô trắng, nên nhìn vết đỏ vẫn rất rõ.
Vừa xoa thuốc, Tiêu Bình vừa lặng lẽ rơi nước mắt, ánh mắt tràn đầy đau lòng.
Loại rượu thuốc này không dễ kiếm, mà bà nội Thẩm lại keo kiệt với nhà họ, nếu để bà phát hiện ra chắc chắn sẽ tịch thu ngay. Đây là thứ mà Tiêu Bình đã bí mật mang từ nhà mẹ đẻ về, giấu đi không để ai biết.
Sau khi xoa thuốc xong, bà dặn dò:
“Mấy ngày tới con đừng đi cắt cỏ nữa, cứ ở nhà dưỡng thương đi, biết không?”
Thẩm Thính Hà quay lại nắm lấy tay bà, nhẹ nhàng nói:
“Vâng, con nghe lời mẹ.”
Tiêu Bình cất rượu thuốc vào chỗ cũ, còn Thẩm Ngọc Lương vẫn nằm yên trên giường, chẳng biết đang nghĩ gì.
Bà không nói gì với ông. Thật lòng mà nói, hôm nay bà rất giận ông. Bình thường bà nhẫn nhịn chịu thiệt thòi thì không sao, nhưng ông suýt chút nữa ngay cả con gái cũng bảo vệ không nổi.
Lúc này, Thẩm Thính Hà biết cha mình có lẽ đã nảy sinh ý định ra riêng, nhưng chắc chắn ông vẫn cần một thời gian để suy nghĩ. Cô quyết định để ông tự cân nhắc, không vội ép buộc.
Tiêu Bình thu dọn xong cũng không lên giường ngủ ngay, mà ngồi trên ghế, cầm chiếc rổ đan đế giày.
Sau khi để thuốc thấm vào da, Thẩm Thính Hà kéo áo xuống, cũng chưa vội ngủ.
Cô ngồi trên giường, ánh mắt hướng về góc phòng, nơi có một chiếc tủ gỗ cũ màu vàng, trên đó có gắn một tấm gương nhỏ. Đây là chiếc tủ mà cha mẹ cô đã thuê thợ mộc đóng khi họ kết hôn, có thể coi là vật dụng giá trị nhất trong phòng.
Qua tấm gương, cô chăm chú ngắm nhìn gương mặt của chính mình.
Cô có diện mạo giống mẹ, khác hẳn với khuôn mặt ở kiếp trước.
Năm đó, Tiêu Bình là cô gái xinh đẹp có tiếng trong mười dặm tám thôn, nhưng bà và Thẩm Ngọc Lương không thuộc cùng một công xã. Một người thuộc công xã Dương Phong, người kia thuộc công xã Ngọc Sơn, chỉ là ở gần nhau một chút.
Tiêu Bình cao gầy, có mái tóc dài đen nhánh, đôi mắt to tròn như biết nói. Không biết đã khiến bao nhiêu chàng trai mê đắm, thậm chí có cả không ít thanh niên trí thức thầm thích bà.
Nhưng thời đó, cha mẹ thường thích tìm con dâu tròn trịa một chút, vì nhìn có vẻ dễ sinh đẻ. Hơn nữa, các thanh niên trí thức phần lớn đều muốn về thành phố, nếu có thể cưới một cô gái thành thị, chẳng phải tốt hơn lấy một cô gái nông thôn sao?
Cũng có người lo lắng bà xinh đẹp quá, sợ cưới về sẽ thu hút ong bướm bên ngoài, nên chuyện hôn nhân cứ bị trì hoãn.
Ban đầu, bà nội đã chọn cho Thẩm Ngọc Lương một cô gái khác, nhưng ông không thích, mà chỉ nhất quyết để mắt tới Tiêu Bình. Mỗi khi có thời gian, ông đều đến giúp đỡ công việc nhà bên ấy, siêng năng ân cần, cuối cùng mới khiến bà xiêu lòng và đồng ý gả cho ông.
Thẩm Thính Hà thừa hưởng những nét đẹp nhất từ cha mẹ.
Cô có khuôn mặt trái xoan, cằm nhọn, mắt to đen láy, mí mắt rõ nét, đôi mắt sâu và hàng lông mày rậm. Mũi cao thẳng giống cha, các đường nét vô cùng thanh tú. Da trắng, dáng người cao ráo, ước chừng khoảng 1m72, chỉ là hơi gầy một chút.
Năm nay vừa tròn mười tám, đã có không ít gia đình trong thôn tìm đến dò hỏi chuyện hôn sự, thanh niên trong làng nhìn thấy cô cũng thường len lén đỏ mặt.
Cô còn có một mái tóc tết đen nhánh, chỉ là quần áo mặc có phần quê mùa, bình thường cũng không hay chưng diện. Nhưng thời điểm này nhà nào cũng nghèo, có muốn ăn diện cũng chẳng có gì để mặc.
Tính ra, cô đã mấy năm rồi chưa mặc qua bộ quần áo mới nào.
Mấy năm trước vải vóc rất khó mua, làm gì cũng cần phiếu, mà phiếu chia trong đội sản xuất đều bị bà nội Thẩm giữ chặt trong tay. Tiêu Bình không mua được vải, tự nhiên cô cũng chẳng có quần áo mới để mặc.
Có điều, mỗi khi Tiêu Bình về nhà mẹ đẻ, bà ngoại của Thẩm Thính Hà lại lén dúi cho bà một hai tấm phiếu vải. Nhưng số vải mua được, bà đều để dành may quần áo cho Thẩm Ngọc Lương, vì ông phải làm việc mỗi ngày, quần áo cũng mau hỏng.
Tiêu Bình vừa khâu quần áo vừa nghĩ ngợi, trong lòng cứ mãi suy nghĩ chuyện này, đến mức khi xỏ kim không để ý, vô tình chọc vào ngón tay, lập tức một giọt máu đỏ tươi trào ra.
Bà không lên tiếng, chỉ lặng lẽ lau đi vết máu rồi tiếp tục khâu vá.
Chuyện xảy ra hôm nay khiến lòng bà vô cùng đau khổ, nhưng vì con gái đang ở đây, bà không dám nói gì, sợ con bé càng buồn hơn.
Buổi tối, Thẩm Thính Hà ngủ trên chiếc giường nhỏ ở phía sau tấm rèm.
Chờ con bé ngủ say, Tiêu Bình mới khẽ nức nở, giọng nghẹn ngào nói với Thẩm Ngọc Lương:
“Ngọc Lương, anh nói xem, sau này chúng ta phải sống thế nào đây? Em biết mẹ luôn trách em không thể sinh được con trai, là tại bụng em không có phúc. Nhưng Tiểu Hà cũng là cháu của bà, Tiểu Vũ cũng là cháu của bà. Không cầu bà đối xử công bằng, nhưng thiên vị đến mức này thì quá đáng quá rồi!”
“Hôm nay về nhà, Tiểu Hà không nói gì cả, nhưng em biết con bé trong lòng rất tủi thân. Con bé hiểu chuyện, không muốn gây thêm phiền phức cho chúng ta. Nhưng mỗi lần nghĩ đến điều này, lòng em lại đau. Tiểu Hà và Tiểu Vũ đều cùng một độ tuổi, vậy mà hễ nhìn thấy con bé, mẹ lại nói những lời khó nghe.”
“Mấy năm qua, chúng ta chỉ có mỗi Tiểu Hà là con. Là em không thể sinh được con trai, đó là lỗi của em. Nhưng nếu ngay cả anh cũng nghĩ rằng Tiểu Hà là con gái nên không thể nối dõi tông đường cho nhà họ Thẩm, không quan tâm đến cảm xúc của con bé, thì chúng ta cũng không thể tiếp tục sống chung nữa. Đến lúc đó, em sẽ đưa Tiểu Hà về nhà mẹ đẻ, đỡ phải ở nhà anh mà chịu đựng ánh mắt xem thường của người ta!”
Thẩm Ngọc Lương cũng biết chuyện này là lỗi của mình, trong lòng ông vô cùng hối hận. Lúc này nghe Tiêu Bình nói vậy, ông vội vàng đáp:
“Tiêu Bình, em nói bậy gì thế? Anh chưa bao giờ ghét bỏ em vì chuyện không có con trai cả! Hơn nữa, anh chưa bao giờ cảm thấy có con gái thì có gì không tốt. Em đừng suốt ngày nhắc đến chuyện về nhà mẹ đẻ nữa. Em hiểu anh mà, lòng anh từ trước đến nay vẫn luôn hướng về mẹ con em.”
Nghe thấy những lời này, Tiêu Bình biết hôm nay ông thực sự bị mẹ và gia đình này làm tổn thương. Vì vậy, bà thử thăm dò:
“Ngọc Lương, hay là… chúng ta tách ra ở riêng đi?”
Tính cách Tiêu Bình vốn mềm mỏng, hơn nữa, thời đại này đàn ông là chủ gia đình. Việc bà dám mở miệng nói đến chuyện phân nhà cũng là vì hôm nay đã quá uất ức rồi.
Trong lúc bố mẹ đang bàn bạc, đôi mắt của Thẩm Thính Hà, người vốn đang nằm ngủ say trên chiếc giường nhỏ, khẽ động đậy. Hàng mi nhẹ run, trong bóng tối dày đặc, khóe môi cô khẽ nhếch lên một nụ cười.
Cô cảm thấy thật may mắn khi được sống trong thời đại trọng nam khinh nữ này mà vẫn có cha mẹ hết lòng yêu thương mình.
Kiếp trước, cô không cha không mẹ, lớn lên trong cô nhi viện, nhờ sự giúp đỡ của những nhà hảo tâm mà cô mới có thể học hết đại học.
Sau khi tốt nghiệp, cô nỗ lực làm việc, sau đó tự mình khởi nghiệp, một lòng mong muốn có được một gia đình ổn định, thoát khỏi cảm giác bấp bênh, không nơi nương tựa.
Thế nhưng, cho đến lúc chết, cô vẫn chỉ có một thân một mình. Nhưng kiếp này đã khác, cô đã có một đôi cha mẹ yêu thương mình hết mực. Cô muốn dựa vào chính sức mình để giúp cha mẹ có một cuộc sống tốt hơn.
Khi cô đang suy tính xem sau khi phân nhà sẽ làm gì, thì chợt nghe thấy Thẩm Ngọc Lương nói:
“Được, Tiêu Bình, ngày mai anh sẽ đi tìm mẹ, nói chuyện phân nhà với bà.”
Tiêu Bình không ngờ chồng mình lại đồng ý nhanh như vậy, bà do dự hỏi lại:
“Anh không phải chỉ đang dỗ em thôi đấy chứ?”
Thẩm Ngọc Lương trở mình, giường kêu lên một tiếng cọt kẹt, sau đó ông nói:
“Sao có thể chứ? Thực ra từ lúc về nhà, anh đã nghĩ đến chuyện này rồi. Anh không ngờ mẹ lại thiên vị đến mức ấy. Trước đây, anh vẫn nghĩ rằng gia đình hòa thuận thì vạn sự mới suôn sẻ. Nhưng những chuyện xảy ra hôm nay thực sự khiến anh lạnh lòng.”
Nghe ông nói vậy, lòng Tiêu Bình vô cùng vui mừng. Thực ra, bà đã muốn phân nhà từ lâu, nhưng chưa bao giờ dám mở miệng.
Mặc dù lần này mẹ con bà đã chịu ấm ức, nhưng nếu có thể đổi lấy quyết tâm của chồng trong việc phân nhà, thì bà cảm thấy vẫn rất xứng đáng.
“Ngày mai anh không được nuốt lời đâu đấy!” Tiêu Bình nói.
“Ừ, anh không đổi ý đâu. Vừa rồi anh cũng nghĩ kỹ rồi, phía Tây thôn, gần đường còn một mảnh đất trống. Đến lúc đó, chúng ta lấy phần đồ và tiền được chia ra, trước tiên dựng tạm một ngôi nhà ở đó. Sau này anh sẽ cố gắng kiếm tiền, nuôi sống gia đình ba người chúng ta.”
Nghe thấy ông đã có kế hoạch rõ ràng sau khi phân nhà, lúc này Tiêu Bình mới hoàn toàn tin rằng ông thực sự nghiêm túc với quyết định này.