Mang Theo Không Gian, Ta Trở Thành Phụ Trợ Thần Cấp Thời Tận Thế

Chương 9

"Hệ thống, tôi ra ngoài thế nào?"

"Hệ thống đã hoàn toàn liên kết với ký chủ. Ký chủ có thể sử dụng tùy ý."

Tùy ý à? Vân Sơ Hoài nhắm mắt nghĩ đến nhà bếp, mở mắt ra đã thấy mình ở đó rồi.

Oa Bao Nhục đang gặm đồ ăn mèo ngẩng đầu nhìn cô một cái, thấy chủ nhân biến mất rồi lại hiện ra, nó chỉ gật gù, rồi tiếp tục cắm đầu ăn.

Vân Sơ Hoài nhớ rất rõ, lúc cô đi vào, nó đã ăn rồi. Cô ở trong đó ít nhất cũng phải nửa tiếng, thế mà lúc ra nó vẫn đang ăn?

"Hệ thống, thời gian trong không gian và bên ngoài khác nhau đúng không?" – giọng khẳng định.

"Thời gian trong không gian nhanh hơn bên ngoài gấp năm lần."

Gấp năm lần! Vậy thì có thể tận dụng làm rất nhiều việc. Không chỉ giúp cây cối phát triển nhanh, thu hoạch sớm, mà việc luyện tập trong đó cũng sẽ có hiệu quả gấp bội.

Không gian này chỉ cho cô tư cách sinh tồn về mặt vật chất. Nhưng nếu bản thân không mạnh lên thì trong tận thế cũng chẳng sống nổi. So với xác sống, điều đáng sợ hơn chính là lòng người trong một thế giới vô trật tự.

Và cô cũng không thể trốn trong không gian mãi được. Cô chỉ mới có quyền hạn cấp một, các tính năng phía sau vẫn còn bị khóa, nhìn là đã thèm. Muốn nâng cấp thì phải ra ngoài gϊếŧ xác sống. Huống hồ ngoài kia còn có kẻ thù của cô.

Bụng lại vang lên tiếng “ục ục” kháng nghị, nhắc cô nhớ là phải ăn đã.

Vân Sơ Hoài lấy một miếng sandwich trong tủ lạnh, xé bao rồi đưa lên miệng.

Mùi thơm của bánh mì ngập tràn mũi, vị béo của phô mai và thịt nguội kí©ɧ ŧɧí©ɧ đầu lưỡi, mỗi miếng ăn vào đều khiến người ta hoài niệm.

Trước đây cô chưa bao giờ cảm thấy sandwich lại ngon như vậy.

Vài ba miếng đã hết một cái, cô liền cầm cái thứ hai. Đang ăn ngon lành thì bỗng nhớ đến căn bếp trong không gian. Theo lời hệ thống, cô có thể tùy ý sử dụng không gian. Vân Sơ Hoài thử nghĩ đến chuyện lấy ra một cái sandwich, quả nhiên, miếng sandwich liền biến mất khỏi tay cô.

Trong đầu cô lập tức hiện lên hình ảnh món ăn được ghi nhận vào thực đơn.

[Sandwich phô mai]

Nguyên liệu:... (thiếu)

Không chỉ thế, miếng sandwich còn được lưu trong kho hàng. Cô vừa động ý nghĩ, nó đã trở lại trong tay mình.

Thật tiện lợi! Vân Sơ Hoài hăng hái vung tay gom hết đồ trong tủ lạnh vào không gian. Dù sao khả năng bảo quản của kho hàng mạnh hơn tủ lạnh rất nhiều, cần dùng thì gọi ra là có ngay.

Cô lại mở một hộp sữa chua, vừa uống vừa đảo mắt nhìn quanh.

Không chỉ đồ ăn. Những thứ gì khiến cô hoài niệm trong ngôi nhà này, cô đều muốn mang theo.

Ăn cơm xong, Vân Sơ Hoài kiểm tra tài khoản của mình.

Sau khi cha mẹ qua đời, cô nhận được một khoản bồi thường lớn, cộng thêm di sản họ để lại, tổng cộng hơn hai mươi sáu triệu.

Nếu không có tận thế, số tiền ấy đủ để cô sống cả đời.

Nhưng tận thế sắp tới, mọi của cải sẽ trở thành bong bóng, cô phải nhanh chóng biến những thứ sắp mất giá này thành vật tư sinh tồn.

Hai mươi sáu triệu không phải ít, nhưng với Vân Sơ Hoài thì vẫn chưa đủ. Trong tận thế cần rất nhiều lương thực, thuốc men, quần áo, vũ khí, cùng đủ loại đồ lặt vặt như bản đồ, đèn pin, dây thừng… tất cả đều phải chuẩn bị đầy đủ.

May mà trong không gian có thể trồng trọt và chăn nuôi, riêng phần lương thực đã tiết kiệm được một khoản lớn. Nếu không, chỉ để tích trữ đồ ăn thôi cũng chẳng đủ tiền.

Ngoài ra, căn nhà cha mẹ để lại cũng phải bán gấp. Dù là nhà cũ nhưng vị trí đắc địa, chẳng lo không bán được. Mấy ngày tới cô sẽ dọn dẹp, chuyển ra ngoài và liên hệ môi giới. Trong nhà còn rất nhiều đồ sưu tầm của cha và trang sức của mẹ, giá trị khó mà ước tính.

Vân Sơ Hoài không muốn đυ.ng vào di vật của cha mẹ. Phòng của họ vẫn được giữ nguyên, cô vẫn lau dọn thường xuyên. Nhưng tình thế bây giờ cấp bách, suy đi tính lại, cô quyết định chỉ giữ lại những món họ yêu thích nhất lúc sinh thời, còn lại đem bán hết.