"Chia nhau ra chạy, tránh xa đám đông." Đoạn Thừa Cảnh nhỏ giọng nói một câu, rồi nhanh chóng chạy ra khỏi nhà trọ. Con mèo đen trên vai anh cũng hiếm khi yên tĩnh không phát ra tiếng động nào, khi gặp ngã rẽ còn dụi đầu vào hai bên tai Đoạn Thừa Cảnh như để ngầm nhắc nhở đường đi cho anh.
Đoạn Thừa Cảnh cảm nhận được lông mèo mềm mại cọ bên tai, lập tức đổi hướng, không đi con đường cũ nữa. Mèo đen cong mắt, cậu biết hai người họ có sự ăn ý nhất mà.
Từng người dân thị trấn có hình dạng kỳ quái bước ra khỏi nhà truy bắt ba người. Tuy tốc độ của những người dân này không nhanh bằng thị trưởng, nhưng nhiều người hành động cùng một lúc như vậy, chắc chắn là sẽ rất khó đối phó.
Đoạn Thừa Cảnh vừa thoăn thoắt tránh né đám đông, vừa vắt óc tìm kiếm nguyên nhân. Mục tiêu của cư dân thị trấn là ba đứa trẻ sơ sinh, giống như trong nhật ký viết là không thể giữ chúng lại, nhưng tại sao? Rõ ràng chúng hoàn toàn khỏe mạnh, hay là chỉ có những người mang dáng vẻ giống như cư dân thị trấn mới được xem là khỏe mạnh? Lúc mới bắt đầu, dường như thị trưởng không thích những từ như là "quái vật", ông ta cho rằng mình hoàn toàn bình thường...
Càng lúc càng có nhiều cư dân thị trấn xông tới, lao về phía Đoạn Thừa Cảnh giống như đám zombie chỉ biết săn mồi. Vì không biết nếu bị những người này cắn thì có biến dị như Triệu Lộ và Chu Minh Sơ hay không, nên khi phản công, Đoạn Thừa Cảnh cũng phải cố gắng tránh xa miệng của bọn họ.
Vòng vây chiến đấu giằng co không ngừng, dù có sự giúp đỡ của mèo đen, tốc độ chạy về phía trước của anh vẫn ngày càng chậm lại, thể lực cũng dần dần cạn kiệt. Mãi mới thấy cổng thị trấn ở phía xa, anh lại thấy đám người đuổi theo phía sau đột nhiên lao lên điên cuồng hơn. Đoạn Thừa Cảnh không ngờ đám người đó còn có khả năng tăng tốc độ đột ngột, bất ngờ bị một gã đàn ông bốn tay lao tới khống chế, há miệng định cắn vào cổ anh...
"Meo meo!" Chạy mau! Trong nháy mắt, Kỷ Thần lập tức hóa thành báo con hung dữ, xòe ra móng vuốt sắc nhọn cào nát cánh tay đối phương, rồi quấn chặt quanh cổ Đoạn Thừa Cảnh như một chiếc khăn quàng cổ nhỏ để bảo vệ.
"..." Đoạn Thừa Cảnh vội giơ tay giữ lấy con mèo đen, nhân cơ hội đó lăn người về phía trước, lăn thẳng ra khỏi cổng thị trấn. Cũng ngay lúc này, bên tai anh vang lên giọng nói máy móc quen thuộc…
[Ting! Chúc mừng người chơi đã thông quan phó bản Thị trấn Cao Su. Người chơi có thể lựa chọn rời khỏi thế giới nhiệm vụ hiện tại, nếu không lựa chọn trong vòng mười phút, hệ thống sẽ cưỡng chế đưa người chơi rời khỏi thế giới nhiệm vụ.]
Đứa trẻ trong lòng Đoạn Thừa Cảnh biến mất, những cư dân thị trấn vốn đang phát cuồng bỗng khựng lại như thể bị nhấn nút tạm dừng, vẻ điên cuồng biến mất, chỉ đứng trong thị trấn nhìn chằm chằm Đoạn Thừa Cảnh một cách chết lặng, rồi sau đó quay đầu rời đi, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Người Cao Su không thể rời khỏi Thị trấn Cao Su, mà những người ở lại Thị trấn Cao Su cũng phải là người Cao Su...
Nhiệm vụ yêu cầu họ giúp thai phụ có thể sinh ra những đứa trẻ khỏe mạnh bình thường, nhưng đối với người ở Thị trấn Cao Su, thế nào mới là bình thường? Chỉ có những người giống như họ, mới được xem là bình thường.
Có lẽ rất lâu trước đây, họ cũng từng nghĩ đến việc tạo ra một thế hệ trẻ em bình thường, nhưng rồi sau đó, có lẽ là những đứa trẻ bình thường không thể sống ở Thị trấn Cao Su, hoặc có lẽ những người Sao Su sinh ra nỗi sợ hãi rằng, rồi ngày nào đó sẽ bị coi là dị loại, nên họ đã từ bỏ. Đối với người trong thị trấn này, duy trì hiện trạng mới là lựa chọn tốt nhất, những đứa trẻ được sinh ra phải là người Cao Su...
Lúc này, Đoạn Thừa Cảnh không còn tâm trí để suy nghĩ về những chuyện đó nữa, anh ôm con mèo trong tay và đặt lên đầu gối, thở hổn hển.
"Meooo." Mèo đen nằm ngoan ngoãn trên tay Đoạn Thừa Cảnh, còn âu yếm liếʍ nhẹ vào lòng bàn tay Đoạn Thừa Cảnh coi như an ủi.
"..." Đoạn Thừa Cảnh nhìn con mèo nhỏ đã cùng mình trải qua hoạn nạn, ánh mắt ngoan ngoãn của nó khiến anh cảm thấy quen thuộc đến lạ. Một tia sáng chợt lóe lên cực nhanh trong đầu, nhưng anh còn chưa kịp nắm bắt, thì lông gáy sau lưng đã dựng đứng lên. Theo bản năng, anh vội bế theo con mèo nhanh chóng rời khỏi chỗ cũ, cảnh giác nhìn về phía sau, liền thấy Kim Ny không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên ngoài thị trấn, đang đứng tại chỗ nhìn anh với vẻ kinh ngạc: "Độ cảnh giác của cậu cao thật đấy."
Ngay từ khoảnh khắc đối phương vừa bước ra khỏi thị trấn và nhận được thông báo hoàn thành nhiệm vụ, cô ta đã kích hoạt dị năng luôn rồi, chọn đúng thời điểm này vì đây hẳn là lúc đối phương thả lỏng nhất mới đúng, nhưng không ngờ vẫn bị né tránh.
"Đã đề phòng từ lâu rồi." Đoạn Thừa Cảnh ôm chặt con mèo vào lòng, thản nhiên nhìn Kim Ny nói: "Trước đây ở nhà trọ, lúc đứa trẻ ra đời không có thông báo hoàn thành nhiệm vụ, cô không hề nghĩ ngợi gì đã lập tức phủ nhận phán đoán của Vương Chí. Lúc đó tôi đã đoán rằng, cô không phải là người mới?"