Tô Yêu Yêu đưa tay vuốt ve báo con. Lông của nó ngắn và hơi cứng, nhưng khi vuốt dọc theo sợi lông, lại mang đến cảm giác trơn mượt kỳ lạ.
Thuỵ Cách nheo mắt, cố gắng kiềm chế kɧoáı ©ảʍ đến từ tinh thần thể. Cảm giác này thoải mái đến mức từng lỗ chân lông trên người hắn đều giãn nở.
Hắn có thể cảm nhận được đôi tay mềm mại của Tô Yêu Yêu đang vuốt ve cơ thể mình.
Nếu cứ tiếp tục như thế này…
Thuỵ Cách thử triệu hồi tinh thần thể quay về, nhưng báo con nhất quyết không chịu. Nó lại còn không biết xấu hổ, tiếp tục liếʍ má Tô Yêu Yêu, khiến Thuỵ Cách không thể nào nhìn nổi.
Lưỡi của nó có gai nhỏ, làm Tô Yêu Yêu cảm thấy nhột nhột, cô bật cười, nước mắt cũng ngừng rơi.
Điều này khiến Thuỵ Cách thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng thì tiểu giống cái cũng không khóc nữa.
Tô Yêu Yêu ôm báo con lên, để sát vào ngực mình.
Cảm giác mềm mại truyền đến khiến gò má Thuỵ Cách hơi đỏ lên, may mà làn da màu sô cô la của hắn che giấu được điều này.
“Con báo con này là thú cưng của anh à?”
Có lẽ vì vừa khóc xong, giọng của tiểu giống cái nghe càng thêm ngọt ngào.
Thuỵ Cách chống tay lên má, nhìn sang hướng khác.
“Sao cô biết nó là thú cưng của tôi?”
“Bởi vì trông hai người rất giống nhau.”
Nhưng báo con đáng yêu hơn Thuỵ Cách nhiều.
Tô Yêu Yêu cúi đầu hôn lên đầu báo con. Cô vốn đã rất thích động vật từ nhỏ.
Hành động này khiến Thuỵ Cách toàn thân cứng đờ. Tiểu giống cái này thật sự quá to gan!
Còn tinh thần thể thì càng trở nên phấn khích, nó nhảy chồm lên trong lòng Tô Yêu Yêu. Thậm chí, nó còn đặt một nụ hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Tô Yêu Yêu cười híp mắt, dường như rất hưởng thụ.
Còn Thuỵ Cách thì đến cả nhịp thở cũng rối loạn, hắn lập tức đứng dậy, túm lấy gáy báo con, kéo nó ra khỏi lòng cô.
“Gào~”
Báo con vùng vẫy, chẳng hề muốn rời khỏi vòng tay ấm áp của Tô Yêu Yêu chút nào.
“Đủ rồi đấy!”
Thuỵ Cách nghiến răng, mặt đỏ bừng, nhanh chóng quay người đi về phòng mình.
“Khoan đã!”
Tô Yêu Yêu đột nhiên níu lấy ống quần của Thuỵ Cách.
Thuỵ Cách cau mày, liếc xuống nhìn cô, tỏ vẻ không kiên nhẫn.
Điều này khiến bàn tay nhỏ của Tô Yêu Yêu run lên, cô vội buông tay, cắn nhẹ môi dưới, có chút sợ hãi hỏi: “Cái đó… Anh có đồ ăn không? Tôi hơi đói.”
Ục ục~
Tiếng bụng kêu lên thật đúng lúc.
Thuỵ Cách bất đắc dĩ thở dài. Cứ coi như đây là bồi thường vì đã làm cô khóc vậy.
Hắn thả báo con xuống, xoay người ngồi xổm xuống, rồi bế bổng Tô Yêu Yêu lên.
Tô Yêu Yêu giật mình kêu lên một tiếng, cô không ngờ Thuỵ Cách lại bế mình. Bản năng khiến cô cảm thấy có chút sợ hãi, cơ thể trở nên cứng ngắc.
Khoảng cách gần như vậy, Thuỵ Cách đương nhiên nhận ra điều đó.
“Không phải muốn ăn sao? Với cái chân này của cô, có tự đi được không?”
Tô Yêu Yêu đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Cảm ơn, làm phiền anh rồi. À… Tôi vẫn chưa biết tên anh.”
Thuỵ Cách khẽ cười: “Muốn biết tên người khác, không phải nên tự giới thiệu bản thân trước sao?”
“Tôi là Tô Yêu Yêu.”
“Thuỵ Cách.”
Cuối hành lang chính là phòng của Thuỵ Cách.
Sau khi vào phòng, Thuỵ Cách nhẹ nhàng đặt cô xuống sofa, nhưng báo con lại nhảy vọt lên, chui vào lòng cô lần nữa.
Thuỵ Cách cũng chẳng còn cách nào với nó.
Hắn quay người, lấy từ trong tủ lạnh ra một chai dung dịch dinh dưỡng rồi đưa cho Tô Yêu Yêu.
“Uống đi.”
Tô Yêu Yêu nhận lấy, tò mò nhìn chất lỏng màu xanh nhạt trong chai thủy tinh.
“Đây là gì?”
“Dung dịch dinh dưỡng, có thể nhanh chóng bổ sung năng lượng và các dưỡng chất cần thiết cho cơ thể, tạo cảm giác no lâu.”