Nghĩ mà xem, khi còn ở hiện đại, dù có là một cô nàng ở nhà cả ngày thì ít ra cô vẫn có điện thoại, phim ảnh, máy tính, cùng vô số trò chơi để giải trí.
Nhưng ở cổ đại này thì sao, không có bất kỳ thú vui nào, thật sự là chán muốn chết!
Lần này, Bạch Kiều Kiều dự định ra tiệm sách mua mấy quyển họa bản để gϊếŧ thời gian trong những ngày tháng dài đằng đẵng này.
Vân Tú biết rõ tiểu thư nhà mình từ nhỏ đã có thân thể yếu ớt, sợ tiểu thư không nghe lời đại phu mà làm vết thương tái phát, liền vội vàng khuyên nhủ: “Tiểu thư, đại phu đã dặn, thương gân động cốt, trăm ngày mới lành, ngài vẫn nên tiếp tục dưỡng thương thêm một thời gian nữa.”
“Không cần đâu, ngày nào cũng nhốt mình trong phòng, phiền chết đi được! Mau mau mau, chải tóc cho ta đi!”
Bạch Kiều Kiều ngồi trên ghế trước bàn trang điểm, chống cằm nhìn vào gương, chớp mắt nói: “Vân Tú, hôm nay ta muốn búi tóc Phi Thiên!”
Vân Tú thật sự không lay chuyển được tiểu thư nhà mình, cũng hiểu rõ tính cách của tiểu thư, đã muốn làm gì thì nhất định phải làm cho bằng được, nếu hôm nay không ra ngoài, chắc chắn sẽ không yên chuyện.
Vân Tú đành bất lực gật đầu, nhẹ giọng đáp: “Vâng.”
Vân Tú không hổ danh là nha đầu khéo tay nhất trong tướng phủ, chỉ trong chốc lát, đôi tay khéo léo của nàng ấy đã giúp Bạch Kiều Kiều trang điểm xong xuôi.
Bạch Kiều Kiều vui vẻ nhìn vào chiếc gương đồng trước mặt, ngắm nghía từ trái qua phải, càng nhìn càng hài lòng.
Thiếu nữ trong gương có làn da trắng như tuyết, đôi mày tựa viễn sơn, ánh mắt long lanh tựa thu thủy, đôi môi hồng hào tự nhiên, thật sự rất xinh đẹp.
Diện mạo của nguyên chủ giống hệt Bạch Kiều Kiều, điểm khác biệt duy nhất là tuổi tác, nguyên chủ nhỏ hơn vài tuổi, nên so với một Bạch Kiều Kiều đang học đại học thì vẫn mang nét trẻ con và non nớt hơn một chút.
“Tiểu thư, ngài thật sự quá đẹp! Giống như tiên nữ giáng trần vậy!” Vân Tú đứng bên cạnh, chân thành khen ngợi.
Những lời ca tụng như thế này, Bạch Kiều Kiều từ nhỏ đã nghe đến chán, nên chỉ mỉm cười nhẹ, không hề có chút ngại ngùng nào, cô đứng dậy, kéo tay Vân Tú, bước ra ngoài một cách vui vẻ, nhẹ nhàng như én lượn.
Không lâu sau, xe ngựa của phủ Thừa tướng dừng lại trước hiệu sách.
Vân Tú là người đầu tiên bước xuống, cẩn thận vén màn xe, đỡ lấy Bạch Kiều Kiều.
Chỉ thấy cô mặc một chiếc váy Lưu Tiên màu tím hồng, kết hợp với đôi môi anh đào căng mọng, hàm răng trắng như ngọc, cả người toát lên khí chất thoát tục, làn váy uyển chuyển theo từng bước đi, tựa như đoá sen trắng thanh khiết không thể vấy bẩn.