Vân Tú là một tì nữ trung thành, chỉ biết tận tâm bảo vệ chủ tử.
Sau một khắc sững sờ, nàng ấy không chút do dự đưa ra quyết định, gánh hết mọi tội lỗi về mình, chỉ mong có thể bảo vệ được tiểu thư nhà mình chu toàn.
Kính Vương nể tình, chỉ hạ lệnh đánh Vân Tú hai mươi roi để răn đe.
Tội nghiệp Vân Tú, khi bị đưa về phủ Thừa tướng, toàn thân nàng ấy đã bê bết máu.
Về phần Bạch Kiều Kiều, vết thương ở chân vô tình trở thành vỏ bọc hoàn hảo.
Giúp cô che giấu việc mình rời cung giữa chừng cùng hàng loạt hành vi bất thường sau đó.
Nhờ vậy, một màn kịch suýt chút nữa làm chấn động cả hoàng cung lại lặng lẽ bị khép lại trong im lặng.
Bạch Kiều Kiều thành công né được tình tiết có thể lấy mạng mình!
Những ngày sau đó, dù đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, Bạch Kiều Kiều cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, cắn răng chịu đựng.
Cô lặng lẽ nằm trên giường, không dám nhúc nhích, trong đầu không ngừng suy nghĩ xem phải làm thế nào để thay đổi kết cục bi thảm của nữ phụ.
Sau một hồi cân nhắc kỹ lưỡng, Bạch Kiều Kiều vui mừng nhận ra, nhiệm vụ lần này không hề khó khăn!
Chỉ cần cô có thể thành công hủy bỏ hôn ước với nam chính Cố Bắc Thần, hoàn toàn tránh xa nam nữ chính cùng các nhân vật quan trọng khác, sống một cuộc đời yên bình, như vậy là có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ và nhận được giá trị sinh mệnh.
Ban đầu, hôn ước giữa hai người vốn dĩ là do nguyên chủ một khóc hai nháo ba thắt cổ mà có được.
Mà nam chính Cố Bắc Thần từ trước đến nay chưa từng thích nguyên chủ, có lẽ việc từ hôn cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn.
Nghĩ đến đây, dường như ánh sáng chiến thắng đã lóe lên ngay trước mắt, Bạch Kiều Kiều không nhịn được mà khẽ nở một nụ cười ngọt ngào.
Giờ chỉ cần chờ đợi, tìm một cơ hội thích hợp để từ hôn với nam chính thôi!
...
Thời gian thấm thoắt trôi qua, chẳng mấy chốc đã qua nửa tháng.
Sau một khoảng thời gian tĩnh dưỡng, vết thương của chủ tớ Bạch Kiều Kiều hầu như đã khôi phục.
Hiện giờ chân của Bạch Kiều Kiều chỉ còn hơi đau nhẹ, hầu như không còn ảnh hưởng đến việc đi lại nữa.
“Vân Tú, mau đến chải đầu cho ta!” Giọng nói trong trẻo, du dương của Bạch Kiều Kiều vang lên, mang theo sự háo hức không thể che giấu.
“Tiểu thư, ngài định ra ngoài sao?” Vân Tú vội vã chạy vào, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng.
“Đúng vậy, ta đã nằm trên giường hơn nửa tháng rồi, cảm giác như sắp mốc meo đến nơi!” Bạch Kiều Kiều bĩu môi, bực bội lầm bầm.