Song Lí cảm thấy đây đúng là một trong những lần vất vả nhất nàng từng trải qua. Trước đây đi tìm xác đều rất nhẹ nhàng, tìm được rồi còn được ăn một bữa cơm đàng hoàng, còn bây giờ thì sao, vật lộn suốt một ngày một đêm, nàng còn chưa kịp ăn lấy một miếng! Dù tu luyện có linh khí trời đất nuôi dưỡng, không đến nỗi chết đói, nhưng cái cảm giác bụng rỗng này thực sự khó chịu còn hơn cái chết!
Cảm giác đó, sau một hồi vận động thể lực đã đạt đến đỉnh điểm. Nàng nhìn con heo đang nằm trên vai mình, thần trí đã bắt đầu lơ mơ.
Nếu bây giờ có thịt kho tàu, chân giò hầm, thận heo xào, heo sữa quay…
Thôi Tiểu Thái đang gục trên vai nàng chợp mắt, đột nhiên có linh cảm chẳng lành, lưng lạnh toát, ngẩng đầu lên lập tức đối diện với ánh mắt chứa đầy “đói khát”: “Ngươi muốn làm gì?”
Song Lí khẽ hít một cái, nuốt nước miếng đang trào ra nơi khóe miệng, quay đầu đi chỗ khác: “Không có gì, ngươi ngủ tiếp đi.”
“……” Đừng tưởng nó không nhìn thấy, như này thì ngủ sao nổi nữa!
Thôi Tiểu Thái hoảng hốt bay vọt lên không, không dám đậu lại trên người nàng nữa, sợ nàng mất kiểm soát rồi ăn thịt nó thật.
Song Lí: Năm năm rồi… đến chút niềm tin cơ bản cũng chẳng có?
Cửu Hỉ Tạp bật cười khẽ, lắc lư bước đến trước mặt nàng: “Tiểu đạo sĩ, theo đường lớn phía trước chắc là có một quán nước đó.”
Song Lí lập tức tỉnh táo: “Sao ngươi biết?”
“Ngửi thấy.”
“Hả?”
Ban đầu Song Lí còn không tin, nhưng đi thêm khoảng mười dặm nữa, nàng đã tin rồi, bên dưới sườn núi quả thực có một quán trà nhỏ! Nàng há hốc miệng, kinh ngạc nhìn thiếu niên phong hoa tuyệt đại bên cạnh, trong lòng khâm phục đến mức không nói nên lời.
Cái mũi này —— linh quá rồi đó!
Chẳng lẽ là thần khuyển chuyển thế?
Nhưng giờ thì nàng chẳng còn tâm trí nghĩ ngợi gì nữa, thoắt một cái người đã biến mất, lần nữa xuất hiện đã thấy nàng ngồi chễm chệ trong quán trà, khí thế hùng hồn vung túi tiền ném lên bàn: “Ta muốn ăn thịt!!”
Thịt thì không có, nhưng mì chay thì muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Trà quan nhìn cô nương đang một hơi ăn liền ba bát cơm, cười hiền hậu, trong lòng thầm nghĩ: “Cô nương ăn khỏe thế này hiếm lắm đó, biết ăn là có phúc, biết ăn là có phúc…”
Nhưng đến khi nàng ăn đến bát thứ năm, lông mày trà quan bắt đầu nhíu lại: “Cái này… đói bao nhiêu ngày rồi? Đáng thương thật.”
Đến lúc nàng ăn đến bát thứ bảy, trà quan đã không ngồi yên được nữa, lặng lẽ cầm cây gậy ở cạnh bếp lên: “Trên đời làm gì có cô nương nào hung mãnh thế này? Chẳng lẽ không phải người?”
May mà đến bát thứ bảy thì nàng cũng buông đũa, ợ một tiếng rõ to, ngả người tựa lên ghế gỗ, vô cùng mãn nguyện.
“Ợ—— cuối cùng cũng sống lại rồi.”
Thôi Tiểu Thái đã quá quen với hành động thế này của nàng, tự mình ngồi gặm rau cải, nhưng thiếu niên ngồi bên cạnh thì không giống vậy, vẻ mặt như vừa nuốt phải ruồi.
Cửu Hỉ Tạp liếc nhìn bát mì chay chưa hề động đến ở trước mặt, lại nhìn sang chồng bát bảy tầng bên kia, rơi vào trầm tư.
Mấy cái bát sứ đựng mì thì hết sức bình thường, chẳng có vẻ mỹ miều gì, mì bên trong cũng đơn giản, chỉ có ít nước trong, vài cọng cải trắng trôi nổi, nhìn thôi đã thấy nhạt nhẽo.
Thật sự ngon đến thế sao? Hắn cau mày, rõ ràng là không hài lòng, nhưng vẫn có chút tò mò.
Song Lí chú ý đến ánh mắt của hắn, lại nhìn bát mì trước mặt hắn, lấy làm lạ: “Sao ngươi không ăn?”
Cửu Hỉ Tạp liền cầm đũa thử một miếng.
Phải nói thật, nhìn hắn ăn cơm quả là một loại hưởng thụ, dáng vẻ ăn rất đẹp, thong thả tao nhã, không phát ra chút tiếng động nào, ăn xong còn lau miệng cẩn thận, đặt đũa ngang bát rất đúng lễ nghi. Cả quá trình trôi chảy tự nhiên, từng cử chỉ đều mang theo khí chất quý tộc khó che giấu.
So với hắn, Song Lí đúng là giống một nha đầu thôn dã chưa thấy đời, thô lỗ hết chỗ nói.