"Nhưng dì nghe nói, một khi thanh niên tri thức đã đăng ký xuống nông thôn thì không thể thay đổi được nữa. Cháu nói xem, với cơ thể này của cháu, xuống nông thôn rồi làm sao chịu nổi? Dì nghe nói, đến cả những lao động khỏe mạnh, đến mùa vụ bận rộn, nhất là lúc thu hoạch lúa và gặt hái còn không kham nổi nữa là..."
Nhưng Giang Noãn lại không hề lo lắng chuyện này, ngược lại cô còn cảm thấy, với tình cảnh hiện tại của cô, đi xuống nông thôn mới là lựa chọn tốt nhất.
Một người xuyên không như cô, muốn không để người khác phát hiện ra điều bất thường, thì không thể ở mãi trong một môi trường quen thuộc được. Nếu cứ ở lại thành phố này, sớm muộn gì cũng bị người ta nhận ra sự khác biệt.
"Dì Dung, không sao đâu. Ông ngoại cháu là liệt sĩ, mỗi tháng cháu vẫn nhận được tiền trợ cấp. Đến lúc đó xuống nông thôn, cháu có thể làm ít việc, kiếm ít công điểm cũng được.
Hơn nữa, bây giờ trong thành phố loạn như vậy, một cô gái như cháu ở một mình trong một căn nhà lớn như này cũng chưa chắc là chuyện tốt."
Nghe vậy, Lý Dung trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi khẽ gật đầu đồng ý.
Hiện tại trong thành phố, động một chút là có người bị bắt, bị đấu tố, nhà cửa bị tịch thu và gán tội danh. Với nhan sắc trong trẻo, xinh đẹp của Giang Noãn, e rằng sớm muộn gì cũng bị kẻ khác nhắm tới.
Thay vì cứ sống trong cảnh nơm nớp lo sợ ở thành phố, chi bằng xuống nông thôn để tìm một chốn yên bình thì hơn.
"Dì Dung, cháu đi rồi thì công việc dược sĩ ở bệnh viện cũng để trống. Dì Dung quen biết rộng, không biết dì Dung có cách nào giúp cháu bán lại công việc này không? Ngoài ra căn nhà của ông ngoại, cháu cũng không chắc sau này có cơ hội quay trở về hay không. Nếu cứ để không như vậy thì thật phí, chi bằng bán đi, như vậy cháu cũng có chút tiền để phòng thân."
"Cái gì? Ngay cả căn nhà đó cháu cũng không cần nữa sao?"
Dì Dung có chút khϊếp sợ, Giang Noãn khẽ gật đầu, nụ cười có chút chua xót.
"Dì Dung, con gái lớn của Giang Kiến Nghiệp đang qua lại với một người trong Ủy ban Cách mạng. Lần này cháu động vào gia đình Giang Kiến Nghiệp, sợ rằng sẽ bị bên đó để mắt tới. Cháu lo bọn họ sẽ nhắm vào căn nhà này, mà lúc đó cháu đã xuống nông thôn rồi, có muốn quản cũng không được."
"Hừ, cái đám súc sinh đó, trong đó có mấy ai là người tốt đâu!"
Nói đến đây, dì Dung ghé sát lại Giang Noãn, hạ thấp giọng nói:
"Tiểu Noãn, nếu cháu thật sự muốn bán lại công việc này, dì đúng là có một người phù hợp. Dì có một đứa cháu gái, năm ngoái vừa tốt nghiệp cấp ba. Mẹ nó là bác sĩ trong phòng y tế của nhà máy dệt, con bé cũng theo mẹ học nghề y được vài năm, biết chút kiến thức y học. Nếu nó vào làm ở phòng thuốc của bệnh viện huyện cũng phù hợp."
Nghe vậy, ánh mắt Giang Noãn sáng lên, vui vẻ nói:
"Thật sao? Nếu đã biết chút về y học thì tốt quá rồi! Lúc vào làm cũng có người hướng dẫn thêm. Ban đầu cháu còn lo nếu không tìm được người phù hợp thì công việc này cũng đành bỏ phí."
"Thế thì không được đâu. Dì nghe nói lần này có mấy chục người thi vào vị trí dược sĩ đó, cuối cùng chỉ có cháu là thi đậu. Không thể để uổng phí được."
Nói xong, dì Dung trầm ngâm suy nghĩ.
“Thế này nhé, công việc dược sĩ của cháu mỗi tháng tiền lương là 32 đồng, cộng thêm một số phúc lợi khác. Hiện tại, giá thị trường để mua một công việc làm thường là hai năm tiền lương, tính ra là 768 đồng. Dì làm tròn cho cháu 800 đồng, cháu thấy sao?”
Giang Noãn thực sự không rõ giá cả mua bán công việc thời đại này, nhưng công việc dược sĩ ở bệnh viện đúng là một công việc béo bở.