[Cái tên trai thẳng họ Khúc này thật sự có sức hút đến vậy sao?! Đến nỗi em vứt luôn cả ảnh đế Từ vì ảnh hả?!]
—
Ngay cả Lý Phàm Cốc cũng ngây người trước tình huống này. Ông có thể đoán được Khúc Thính Dung có quen biết với Cố Phỉ, nhưng không ngờ vừa gặp mặt chưa đầy mấy giây mà Cố Phỉ đã như bị câu mất nửa linh hồn rồi.
Nếu thật sự Cố Phỉ chạy theo Khúc Thính Dung, vậy thì ông phải ăn nói sao với mẹ của Cố Phỉ là Cục trưởng Ngụy đây?!
Lý Phàm Cốc tức thì nhấc bộ đàm, giọng điệu nghiến răng nghiến lợi: “Khúc Thính Dung, đội trưởng Khúc! Cậu tém tém lại một chút đi! Đây là khách mời đấy! Là khách mời tới để yêu đương đó!”
Trên khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp của Khúc Thính Dung hiện lên vẻ hoang mang xen lẫn chết lặng. Cậu thật sự không biết mình lại làm gì nữa, nhưng với thái độ đồng điệu của đạo diễn Lý và Diệp Chính Kinh thì cậu đoán rằng… khả năng lại sắp bị tố cáo rồi.
Vì công việc nên Khúc Thính Dung cho rằng… im lặng là vàng vậy.
Chỉ tiếc rằng, Cố Phỉ tâm tư đã xoay chuyển, nhất định phải tạo cơ hội để tiếp cận Khúc Thính Dung sâu hơn.
“Anh Khúc ơi, sao anh lại tham gia chương trình của đạo diễn Lý với tư cách là nhân viên thế?”
Cố Phỉ chúi người tới trước, cười khẽ hỏi.
Giọng của Khúc Thính Dung lặng như sương lạnh: “Cấp trên ra chỉ thị nên tôi phải làm thôi.”
Cố Phỉ gật đầu, suy nghĩ nghiêm túc: “Chương trình này toàn là A với O đỉnh cấp thôi, nếu xảy ra chuyện thì đúng là cần một beta có thể trấn giữ cục diện. Mời anh Khúc tới lo phần an toàn, đạo diễn Lý đúng là mời trúng người rồi.”
Cậu ấy mỉm cười ngọt ngào nhìn cậu: “Em cảm thấy nhiệm vụ này ngoài anh Khúc ra không ai làm được đâu, anh là beta có thể đánh bại alpha, làm việc còn cẩn trọng và tỉ mỉ nữa, đạo diễn Lý đúng là vớ được báu vật rồi, anh thấy em nói đúng không ạ?”
[Gì cơ?! Cậu nói gì vậy?! Tên trai thẳng Khúc này, người khiến hai omega đỉnh cấp động lòng… lại là một beta sao?!]
[Một beta đánh được alpha á?! Cậu đùa đấy à?!]
[Chờ đã… là người em nghĩ tới đó hả?]
[Một beta khiến omega đỉnh cấp cũng phải rung rinh… Tôi bắt đầu quan tâm đến nhân viên này rồi đó, cameraman có thể lia máy quay lại phía anh Khúc được không?!]
[Hừ, beta à, một beta bình thường lại khiến hai omega đỉnh cấp mê mệt ngay từ ánh nhìn đầu tiên… anh bạn à, anh đã thành công thu hút sự chú ý của tôi rồi đấy!”
[Tôi… hình như… từng nghe nói về một beta họ Khúc, có thể thắng alpha đấy…]
[Người lầu trên nói rõ ra coi! Đừng để tôi vác dao 40 mét ra nhé!]
[Nếu là người đó thật… thì đúng là đẹp đến mức bi thương, nhưng chắc không đâu, vẫn cứ xem tiếp đã.]
“Chỉ là công việc thôi, Cố tiên sinh đánh giá tôi cao quá.” Khúc Thính Dung vừa xoay vô-lăng vừa đáp bằng giọng thản nhiên.
Cố Phỉ hếch mũi: “Anh Khúc trả lời lạnh lùng quá đó, không thể nói thêm vài chữ nữa với em sao?”
Biểu cảm Khúc Thính Dung vẫn như cũ, nhưng trong lòng đã dâng lên chút bất lực. Giây phút này, Cố Phỉ lại khiến cậu nhớ đến những người nhà của mấy kẻ từng viết đơn tố cáo cậu.
Cậu đành tiếp tục giữ thái độ lạnh nhạt: “Tôi đang lái xe đấy.”
Cố Phỉ thở dài, không cam lòng nói: “Thôi được rồi, em không làm phiền anh nữa.”
Một omega thông minh thì phải biết tiến biết lui, lúc thì quyến luyến nũng nịu, lúc thì dịu dàng chừng mực, có thay đổi thì mới đạt hiệu quả tốt nhất được.
*Bình luận trực tiếp:*
[Lo xa rồi, anh Khúc vẫn là trai thẳng.]
[Bảo bối ơi, bỏ anh ấy đi, người ta không hiểu phong tình gì đâu.]
[Quả nhiên trai thẳng là trai thẳng, một giây trước còn thả thính rung tim người ta, giây sau đã lạnh lùng bóp nát nó rồi.]
—
Dọc đường đi, Cố Phỉ không rời mắt khỏi Khúc Thính Dung. Mấy lần Khúc Thính Dung lướt mắt qua gương chiếu hậu đều bắt gặp ánh mắt chăm chú của cậu ấy.
Cuối cùng cậu không nhịn được mà hỏi: “Sao cứ nhìn tôi mãi vậy?”