Hoằng Lịch không nhịn được cầm bức tranh này lên tay, không hề che giấu sự yêu thích: “Không ngờ ái phi lại có tài hoa đến bậc này, đây có thật là Ngự Hoa Viên của trẫm không, hay là tiên cảnh chốn Tiên cung?”
Trần Giai Uyển đang đứng bên cạnh rửa tay bằng xà phòng, nghe vậy thấy có hơi ngại ngùng, hai má hơi ửng sắc hồng nhàn nhạt, mặt mày lại có chút kiêu ngạo, dùng lời lẽ khiêm tốn mà nói: “Đâu có khoa trương như Hoàng thượng nói, tần thϊếp đã lưu luyến Ngự Hoa Viên nhiều ngày nay rồi, trông thấy các cung nhân đã dọn dẹp Ngự Hoa Viên ổn thỏa nên mới nghĩ đến chuyện vẽ lại cảnh đẹp vào tranh.”
“Ái phi quá khiêm tốn rồi, bức họa này trẫm phải cất giữ cẩn thận mới được.”
Hoằng Lịch là người rất tán thưởng tài nữ, lúc này lại thấy Trần Giai Uyển vừa hào phóng vừa không mất vẻ rụt rè, càng nhìn càng thấy mỹ nhân chỗ nào cũng hợp tâm ý của hắn.
Trong lòng hắn thầm bực mình vì sao trước đây chưa từng phát hiện ra nàng. Vốn dĩ hắn còn định đêm này sẽ ở lại qua đêm, cùng lắm xong việc lại ban một chén thuốc tránh thai, nhưng bây giờ hắn đã thay đổi ý định rồi. Tuy trong lòng hắn thấy tiếc nuối vì không thể nếm thử hương vị của mỹ nhân ngay lúc này, nhưng hắn cũng không muốn xem một mỹ nhân tài hoa như vậy như một món đồ chơi xinh đẹp.
Trần Giai Uyển nhạy cảm phát hiện ra cảm quan của Hoằng Lịch đối với nàng đã thay đổi, vì thế cười nói: “Hoàng thượng đúng là rất biết cách dỗ tần thϊếp vui vẻ. Nếu Hoàng thượng thật sự thích thì cứ cầm đi đi, đây là vinh hạnh của tần thϊếp.”
“Có điều, mỗi bức họa đều là tác phẩm do tần thϊếp dốc hết tâm huyết vẽ ra, nếu Hoàng thượng đã cầm đi thì phải trân trọng nó mới được.”
“Được, Lý Ngọc, cất giữ kỹ bức tranh của Trần chủ tử, đưa về Dưỡng Tâm Điện.”
Hoằng Lịch không hề cảm thấy lời nói của mỹ nhân quá phận, ngược lại rất thích vẻ hơi kiêu ngạo lại gần gũi của mỹ nhân, tính tình có chút giống một con mèo nhỏ.
“Đa tạ sự tán thưởng của Hoàng thượng.” Trần Giai Uyển nhìn ngắm sắc trời, con ngươi trong trẻo nhìn về phía Hoằng Lịch: “Hoàng thượng, hay hôm nay ngài ở lại đây dùng bữa đi.”
“Chuyện lúc trước đã để nàng chịu uất ức rồi, vốn cũng định đến đây thăm nàng, thuận tiện dùng bữa chung, không ngờ ái phi lại khiến trẫm lau mắt mà nhìn, đúng ra rất đáng kinh ngạc.”
Hoằng Lịch kéo tay mỹ nhân, ngồi xuống ghế, không hề buông tay.
"Tay của ái phi mát lạnh, chạm vào tựa như noãn ngọc. Bên ngoài trời hè nóng bức, nhưng ngồi cạnh ái phi lại cảm thấy mát mẻ dễ chịu."
Trần Giai Uyển không mấy quen với sự thân mật như thế, có phần không được tự nhiên, lại hơi thẹn thùng.
Không phải vì nàng thích Hoằng Lịch, mà là trước giờ chưa từng gần gũi với nam nhân như vậy.
"Hoàng thượng quá lời rồi."
Hoằng Lịch nhìn gương mặt dịu dàng cố tỏ ra bình thản của Trần Giai Uyển, cùng với đôi tai đỏ hồng tương phản rõ rệt với vẻ ngoài điềm đạm và thanh nhã của nàng, cảm thấy vô cùng thú vị.
"Hoàng thượng, trời cũng không còn sớm nữa, chi bằng để thần thϊếp đi chuẩn bị đồ ăn."
Trần Giai Uyển bị Hoằng Lịch nhìn chằm chằm, sự ngượng ngùng trong lòng không cách nào giảm bớt được, dần dần, vẻ mặt bình tĩnh có hơi không giữ được nữa, nhẹ nhàng đẩy Hoằng Lịch đang dựa gần mình ra một chút.
“Chút việc nhỏ này tất nhiên Lý Ngọc đã sắp xếp ổn thỏa rồi, ái phi có muốn ăn gì không?”
Nói đến thức ăn, hai mắt Trần Giai Uyển sáng ngời.
Trước kia, tuy rằng nàng yêu thích đồ ăn ngon, nhưng cũng không thích nhiều như bây giờ. Chỉ do hai năm nay ở hậu cung, ngày nào nàng cũng ăn không ngồi rồi, khó tránh việc càng thêm để bụng với đồ ăn.
Hoằng Lịch tất nhiên cũng chú ý đến biến hóa rất nhỏ trong vẻ mặt Trần Giai Uyển, trong lòng nhịn không được cảm thán, không ngờ lại là một mỹ nhân thích ăn ngon.
“Tần thϊếp thật sự có thể gọi món sao?” Tuy rằng Trần Giai Uyển cảm thấy lần này nên cự tuyệt, cứ theo Hoằng Lịch thưởng thức những món ăn bình thường là được.
Nhưng nàng không muốn buông tha cơ hội rằng. Phải biết rằng nàng mới thăng lên thành Quý nhân hai tháng, trước đó cũng chỉ là một Thường tại mà thôi, phân lệ có hạn, đồ ăn có thể lựa chọn cũng có hạn, tuy rằng có thể tiêu tiền gọi vài món ăn, lúc này nàng cũng chẳng thiếu tiền, nhưng ai có thể bỏ qua cơ hội gọi món miễn phí chứ?
“Tất nhiên là có thể, ái phi thích ăn gì?”
“Đầu bếp của Ngự Thiện Phòng rất lợi hại, cho dù chỉ là chút cháo trắng ăn kèm vài món ăn thôi cũng rất ngon rồi, dù là món ăn mặn hay đồ ăn thanh đạm, tần thϊếp đều thích hết.”
Trần Giai Uyển nói tiếp: “Nhưng tần thϊếp thích nhất là cá lư hấp và tôm xào Long Tĩnh.”
“Lý Ngọc, đồ ăn mà Trần chủ tử gọi, ngươi đã nhớ kỹ chưa?” Yêu cầu nho nhỏ của mỹ nhân, tất nhiên Hoằng Lịch sẽ thỏa mãn nàng, hắn quay đầu về phía Lý Ngọc, nói.
Hơn nữa, Hoằng Lịch cũng nhớ, trước kia khi để Lý Ngọc điều tra tin tức của Trần Quý nhân, bên trong có việc Trần Quý nhân luôn tiêu bạc để mua cá lư hấp và tôm xào Long Tĩnh không nằm trong phân lệ của nàng. Hắn không nhịn được cảm thấy buồn cười, cũng cảm thấy mỹ nhân trước mặt đúng là rất thật thà.
“Bẩm Hoàng thượng, nô tài đã nhớ kỹ những món ăn mà Trần chủ tự chọn.” Lý Ngọc cung kính trả lời.
Trần Giai Uyển có hơi ngại ngùng liếc nhìn Hoằng Lịch, nhưng không hề nói ra mấy câu như không cần đưa hai món đó lên.
Lý Ngọc nhớ lại hình ảnh Hoàng thượng và Trần Quý nhân ở chung lúc trước. Tuy Hoàng thượng không nhớ, hắn lại nhớ rõ ràng.
Trong quá khứ, mỗi khi Trần Quý nhân đối mặt với Hoàng thượng đều rất trầm mặc, vừa câu nệ lại chất phác.
Bây giờ đã tự nhiên hơn không ít rồi, Lý Ngọc không nhịn được cảm thán.
Hơn nữa, Lý Ngọc là tổng quản thái giám bên cạnh Hoằng Lịch, có thể đoán được bảy tám phần tâm tư của Hoằng Lịch, tất nhiên hắn cảm nhận được cảm giác của Hoằng Lịch đối với Trần Quý nhân từ có cũng được không có cũng không sao đến hứng thú với mỹ nhân, rồi cuối cùng là tán thưởng.
Lý Ngọc canh giữ ngoài cửa, trong lòng có nhiều suy nghĩ, nhưng vẻ mặt không biến hóa chút nào.
Đồ ăn được dâng lên, Trần Giai Uyển nhìn sơn hào hải vị quý giá trên bàn, tuy rằng số lượng mỗi món ít nhưng có rất nhiều loại, tốt hơn rất nhiều so với phân lệ bốn món ăn, một món canh của Quý nhân như nàng.
Tuy rằng đối với Trần Giai Uyển, bốn món ăn, một món canh đã đủ một mình nàng ăn rồi.
Nàng phát hiện người cổ đại rất chú trọng quy tắc một món ăn không gắp quá ba lần. Mỗi món, Càn Long cũng chỉ gắp một đũa, món nào thích thì gắp thêm hai đũa, nhưng tổng cộng cũng không vượt quá ba lần.
Cũng vì vậy, nàng không thể tùy tiện như trước kia, phớt lờ lời khuyên của Bạch Quả mà ăn uống thoải mái.
Bữa ăn này tuy ngon, nhưng vì có quy củ như thế, Trần Giai Uyển ăn cũng không được thoải mái cho lắm.
Tiễn Càn Long đi rồi, Trần Giai Uyển thở phào một hơi thật dài: “Nhanh lên, có món điểm tâm nào thì mang ra đây đi!”
Bạch Quả và Bạch Cập liếc nhìn nhau, họ quá hiểu tính cách chủ tử nhà mình trong chuyện ăn uống rồi.
“Chủ nhân yên tâm, lúc Hoàng thượng truyền thiện, nô tỳ đã sai Bạch Cập đi lấy vài món điểm tâm ở Ngự Thiện Phòng rồi.”
Bạch Quả đáp, Bạch Cập cũng xách hộp đồ ăn đi vào, đặt bốn đĩa điểm tâm nhỏ bên trong lên bàn.
“Đúng là chỉ có hai người các ngươi là tri kỉ.”
Trần Giai Uyển khen ngợi một câu, bụng nàng còn chưa no hẳn, vừa nhìn thấy mấy món điểm tâm tinh xảo, lập tức cảm thấy thèm ăn trở lại.