Ba người Trương thái y, Lý thái y và Y thái y lần lượt bắt mạch cho Trần Giai Uyển và Bạch Cập, xác thật trong cơ thể hai người không có dấu vết của Xạ Hương Tử, mà trong cơ thể của Tú Nhi lại có hơi nhiều Xạ Hương Tử còn lưu lại, điều này chứng minh Tú Nhi quả thật là hung thủ.
Càn Long nghe báo lại, vẻ mặt nhìn Trần Giai Uyển đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Trong khoảng thời gian này, tần thϊếp chưa từng bị bệnh, chưa từng đến Thái Y Viện lấy thuốc, vậy nên không có cách nào điều trị cơ thể được.”
“Hầu hạ Trần Thường tại không phải chỉ có một mình Bạch Cập này, còn có cả Bạch Quả và Tiểu Minh Tử, tần thϊếp còn nghe nói, mỗi ba tháng, Tiểu Minh Tử sẽ xuất cung một lần. Ai mà biết được Xạ Hương Tử này có phải là do Trần Thường tại sai khiến Tiểu Minh Tử mua ở bên ngoài cung đưa vào không chứ, hơn nữa có khi thuốc để điều trị thân thể cũng là do Tiểu Minh Tử lặng lẽ đưa vào từ ngoài cung.”
Trần Giai Uyển nhìn Hoàng Quý nhân vẫn đang cắn chặt nàng không buông, quay đầu nhìn về phía Càn Long: “Hoàng thượng, tần thϊếp khẩn cầu Hoàng thượng phái người đi đưa Bạch Quả và Tiểu Minh Tử đến đây, để Trương thái y, Lý thái y và Y thái y cùng nhau bắt mạch, chứng minh sự trong sạch của tần thϊếp. Còn Tiểu Minh Tử, cung nhân bên cạnh chủ tử mỗi tháng sẽ cơ hội gặp người nhà một lần, tần thϊếp cũng đã ban ân điển, để Tiểu Minh Tử cứ ba tháng được xuất cung thăm hỏi người nhà của hắn. Cung nhân xuất cung vào cung đều phải kiểm tra, có mang theo dược liệu hay không thì cứ xem ghi chép kiểm tra là biết ngay.”
Hiển nhiên Hoàng Quý nhân cũng nghĩ đến chuyện này, vì thế vẻ mặt có chút căng thẳng và không được tự nhiên.
Tiểu Minh Tử và Bạch Quả được đưa tới rất nhanh, sau khi được thái y kiểm tra cũng đã xác nhận sức khỏe rất tốt.
Hơn nữa, không tìm được Xạ Hương Tử ở nơi ở của Trần Thường tại.
“Hoàng thượng, thế này là đủ để chứng minh tần thϊếp trong sạch rồi. Bình Quý nhân khó sinh, Hoàng tử xảy ra chuyện là chuyện mà không ai muốn thấy. Nếu Tú Nhi đã tiếp xúc với Xạ Hương Tử, thái y cũng đã chứng minh sau khi tiếp xúc sẽ còn lưu lại dấu vết, tần thϊếp hy vọng Hoàng thượng có thể đồng ý để ba vị thái y bắt mạch cho nương nương và tiểu chủ các cung, cùng với cung nhân hầu hạ bên cạnh, nếu ai có dấu vết của Xạ Hương Tử trong người, người này hẳn là hung thủ hãm hại Bình Quý nhân.”
“Đương nhiên, tốt nhất cũng nên kiểm tra Thái Y Viện, xem các cung có lấy dược liệu về điều trị cơ thể không.”
“Theo ý của Trần Thường tại thì người sức khỏe không tốt, quanh năm uống thuốc như ta là có hiềm nghi lớn nhất rồi.” Cao Quý phi đột nhiên đưa mắt nhìn về phía Trần Giai Uyển.
Trần Giai Uyển vội vàng bổ sung thêm một câu: “Phải chắc chắn xem dược liệu lấy ra có phải loại dùng để điều trị tổn hại của Xạ Hương Tử hay không.”
Cao Quý phi nghe vậy thì không tiếp lời nữa.
“Rõ ràng là do ngươi hãm hại Bình Quý nhân, bây giờ còn ở đây khua môi múa mép, ta không biết tài ăn nói của Trần Thường tại lại giỏi như vậy đấy.”
“Lời này của Hoàng Quý nhân là ý gì? Tần thϊếp đã chứng minh được mình và cung nhân bên cạnh trong sạch, bây giờ cũng chỉ muốn tìm ra hung thủ đã hại Bình Quý nhân, sao Hoàng Quý nhân lại căng thẳng đến mức này?”
Hoàng hậu vừa nghe được những lời này thì thoáng liếc mắt nhìn Hoàng Quý nhân, tất nhiên phát hiện vẻ mặt Hoàng Quý nhân không ổn, theo bản năng siết chặt khăn tay.
Chẳng lẽ thật sự là do kẻ ngu xuẩn này làm?
Sao Hồng Tiên không báo cho nàng?
Trong lòng Hoàng hậu có chút căng thẳng. Hoàng Quý nhân là do nàng tiến cử, thân phận tất nhiên là người thuộc phe của nàng. Nàng sợ nếu thật sự là do Hoàng Quý nhân làm, có khi nào Hoàng thượng sẽ liên tưởng đến nàng hay không, vậy thì nàng chỉ có thể oan ức đến chết mất.
“Bây giờ Trần Thường tại đã chứng minh được sự trong sạch của mình rồi, cũng không cần hưng sư động chúng như vậy, từ từ âm thầm điều tra…”
“Lời này của Hoàng hậu nương nương nói sai rồi. Nếu bỏ lỡ quãng thời gian này, hung thủ sau lưng đã có năng lực giấu trời qua biển, lấy được Xạ Hương Tử, có lẽ lấy chút dược liều điều trị thân thể cũng chẳng phải việc gì khó. Bây giờ, hung thủ sau màn không ngờ được còn bị tra xét thế này, có lẽ còn có thể tra ra được chút ít.”
Cao Quý phi nghe Hoàng hậu lên tiếng, đột nhiên nói: “Hoàng thượng, thần thϊếp cảm thấy bây giờ là thời điểm tốt nhất để điều tra. Thần thϊếp bằng lòng để các thái y bắt mạch cho cung nhân bên người, chứng minh sự trong sạch, không thể để kẻ đã hại Bình Quý nhân và tiểu Hoàng tử trốn thoát được.”
Trần Giai Uyển không rõ vì sao Cao Quý phi lại giúp nàng, nhưng khi thấy Cao Quý phi nhìn chằm chằm Hoàng hậu, trong lòng nàng lập tức sáng tỏ.
Đồng thời, nàng phát hiện mồ hôi lạnh trên trán Hoàng Quý nhân càng ngày càng nhiều, trong lòng càng thêm bình tĩnh.
“Thần thϊếp cũng bằng lòng lấy mình làm gương để chứng minh sự trong sạch.” Hai mắt Thuần tần đang quỳ trên nền đất sáng lên, nói theo Cao Quý phi.
Hoằng Lịch tất nhiên sẽ đồng ý, trong lòng Hoàng hậu có chút căng thẳng.
Chuyện này không giống thỉnh mạch bình an, không phải chuyện gì tốt đẹp, vậy nên trình tự bắt mạch từ phi tần phân vị thấp đến cao, không ứng theo lời của Cao Quý phi và Thuần tần, bắt mạch cho cung nhân của hai người trước.
Rất nhanh đã đến lượt tỳ nữ bên cạnh Hoàng Quý nhân.
“Nô tỳ… chủ nhân!”
Hồng Tiên nhìn ba vị thái y, theo bản năng lùi một bước, nhìn về phía Hoàng Quý nhân.
Mọi người thấy vậy, còn cái gì không rõ nữa?
“Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, trong cơ thể cung nữ này có xạ hương, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn Tú Nhi, có thể thấy thời gian nàng tiếp xúc dài hơn một chút.”
Hồng Tiên nghe vậy, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.
“Bắt mạch cho Hoàng Quý nhân.” Ánh mắt lạnh lẽo của Hoằng Lịch nhìn về phía Hoàng Quý nhân.
Hoàng Tư Đồng theo bản năng giấu hai tay sau lưng, không muốn thái y bắt mạch.
Tuy rằng nàng ta không tiếp xúc trực tiếp, nhưng Xạ Hương Tử đó được đặt ở nơi ở của Hồng Tiên hai tháng trời, mà thường ngày Hồng Tiên lại ở bên cạnh hầu hạ nàng ta.
Thật ra không cần bắt mạch, từ khi thái ý chẩn đoán cho Hồng Tiên, cùng với trạng thái lúc này của Hồng Tiên và Hoàng Quý nhân đã im lặng chứng minh người hãm hại Bình Quý nhân chính là Hoàng Quý nhân.
Trần Giai Uyển nhẹ nhàng thở ra.
Bạch Quả và Tiểu Minh Tử, đặc biệt là Bạch Cập đều đồng loạt thở ra một hơi.
Nhưng trong lòng ba người vẫn còn nghi ngờ. Ngày ấy, khi bọn họ tìm được gói giấy bao màu vàng, đặc biệt là Bạch Quả cầm trực tiếp thứ đó, cả Bạch Cập ngủ phía trên một đêm đều không uống thuốc gì khác để điều trị, không ngờ thuốc viên mà chủ nhân cho bọn họ uống lại tốt như vậy.
Nhưng gói giấy dầu màu vàng kia, chủ nhân để ở đâu rồi?
Ba người nghi ngờ trong lòng chứ không hỏi nhiều, nhưng vì chuyện này có chút huyền diệu, ba người càng thêm trung thành hơn trước.