Khi Trần Giai Uyển đến, Hoàng thượng, Hoàng hậu, Cao Quý phi, tất cả mọi người trong hậu cung đều đã đến.
Còn có Tú Nhi đang quỳ gối giữa điện.
Thuần tần sắc mặt tái nhợt quỳ trên mặt đất.
“Tần thϊếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương.”
Sắc mặt Hoằng Lịch âm trầm, tâm tình phức tạp mà nhìn giai nhân trước mặt.
Nửa ngày trời cũng không có ai cho nàng đứng dậy, Trần Giai Uyển cũng chỉ có thể duy trì tư thế hành lễ.
“Đứng lên đi.” Giọng nói lạnh lùng sắc bén của Hoằng Lịch vang lên: “Ngươi có biết hôm nay vì sao trẫm lại gọi ngươi đến không?”
“Bẩm Hoàng thượng, tần thϊếp không biết, mong Hoàng thượng chỉ rõ.”
“Ngươi không biết? Ngươi có nhận ra cung nữ này không? Bản thân ngươi làm ra chuyện gì, ngươi còn không biết sao?” Thuần tần đột nhiên quay đầu nhìn Trần Giai Uyển, quát lớn.
Trần Giai Uyển cau mày: “Thuần tần nương nương có ý gì? Sao tần thϊếp lại nhận ra tiểu cung nữ này là ai? Có chuyện gì, xin ngài nói thẳng ra.”
“Có người nhìn thấy cung nữ này tiếp xúc với người ở nhà ấm trồng hoa, rải bột Xạ Hương Tử lên bạch ngọc lan mà ngày nào cũng được đưa đến chỗ Bình Quý nhân, vì thế mới khiến Bình Quý nhân sinh non.”
“Nàng ta đã cung khai và chỉ rõ là do ngươi. Tiện tỳ nhà ngươi mau nói đi.” Thuần tần nóng lòng đẩy Tú Nhi một cái.
Dường như đến lúc này Tú Nhi mới phản ứng lại được, vội vàng bò đến bên cạnh Trần Giai Uyển: “Chủ nhân, xin ngài cứu mạng nô tỳ, mọi chuyện nô tỳ đều nghe theo lệnh ngài mà.”
“Ta quả thật không quen biết ngươi, càng chưa từng tiếp xúc với ngươi.”
“Là Bạch Cập ra lệnh cho nô tỳ, chủ nhân không thể mặc kệ nô tỳ được.”
Mọi người nhìn về phía Bạch Cập đang ở sau lưng Trần Giai Uyển.
Bạch Cập tức giận nhìn Tú Nhi: “Ta sai khiến ngươi khi nào? Ngươi chẳng qua chỉ luôn mồm nịnh nọt ta, giúp ta quét tước phòng ở hai lần. Ta dám thề, nếu ta ra lệnh cho người làm hại Bình Quý nhân, vậy thì ta sẽ bị thiên lôi đánh, không được chết tử tế.”
“Ngươi thì sao? Ngươi có dám thề là do chủ nhân của chúng ta ra lệnh cho ngươi làm không? Thề rằng nếu thật là như thế, ngươi và người nhà của ngươi đều sẽ không được chết tử tế, đời đời kiếp kiếp đều đọa thành súc sinh không?”
Tú Nhi căn bản không dám thề, bị dọa cho run lẩy bẩy mà quỳ tại chỗ đó.
Không thể không nói, cách thề độc này trực tiếp khiến tất cả mọi người trong Dưỡng Tâm Điện chấn động, bởi vì người cổ đại tin vào lời thề.
Cho dù không tin, nhưng họ cũng sẽ kiêng kị cái này. Bây giờ, Bạch Cập dám thề, còn mang vẻ mặt tức giận nhưng không hoảng loạn, phần lớn người xem cũng cảm thấy có chỗ kỳ lạ.
Tuy rằng mọi người đều thấy vẻ mặt của Tú Nhi, biệt trong chuyện này còn có điều gì đó, nhưng không có chứng cứ xác thực, như thế thì không đủ để lấy lại trong sạch cho Trần Giai Uyển.
“Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, tần thϊếp nghe thấy lời của Thuần tần nương nương lúc nãy, nói là Tú Nhi sai khiến người trong nhà ấm trồng hoa rắc bột Xạ Hương Tử lên bạch ngọc lan thường đưa đến chỗ Bình Quý nhân. Nếu là do tần thϊếp làm, tại sao lại không ai nhắc đến chuyện vì sao tần thϊếp không sai khiến người mình tin tưởng đi làm, mà lại ra lệnh cho một kẻ chưa gặp bao giờ, còn không biết được là trung hay gian, lúc nào cũng có thể quay về cắn ngược tần thϊếp một cái như Tú Nhi chứ?”
“Còn cả Xạ Hương Tử nữa, đây là thứ gì? Tần thϊếp không biết, là đồ vật rất dễ có được sao?”
“Ngươi nói không biết thì là không biết sao? Ai tin chứ?” Hoàng Quý nhân đột nhiên mở miệng.
“Thái y nói, Xạ Hương Tử là cực phẩm trong các loại xạ hương. Xạ hương không tốt cho thai phụ, mà Xạ Hương Tử còn ảnh hưởng lớn đến thai phụ hơn cả xạ hương.” Hải Thường tại đứng một bên mở miệng giải thích.
“Đa tạ Hải Thường tại giải thích. Hoàng thượng, Xạ Hương Tử quý giá như thế, tần thϊếp lại chỉ là một Thường tại có gia thế thấp kém, không nói đến chuyện có nhiều tiền tài đến mức có khả năng thu mua được nhiều người làm việc cho tần thϊếp như vậy không, chỉ riêng Xạ Hương Tử này, tần thϊếp không có đường nào để mua được nó.”
Trần Giai Uyển vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của những phi tần ở đây.
Hoàng hậu vẫn đoan trang như cũ, không dễ khiến nàng ta lên tiếng. Cao Quý phi đang buồn chán sắp chết. Gia Quý nhân lại lắng nghe rất nghiêm túc, hơi có vẻ vui sướиɠ khi người gặp họa.
Nhàn phi không vui không buồn, từ từ đợi kết quả.
Ánh mắt Hải Thường tại nhìn nàng mang theo chút lo lắng.
Ban đầu, Thuần tần nhìn nàng đầy phẫn hận, sau khi nghe được lời thề của Bạch Cập và dáng vẻ của Tú Nhi, nàng ta mới bình tĩnh lại mà suy ngẫm.
Chỉ là nàng ta không thể mở miệng, ai bảo Tú Nhi là người trong cung nàng ta chứ. Nếu không phải là Trần Giai Uyển, liệu mọi người có nghi ngờ nàng ta không, tựa như lúc nãy khi Tú Nhi chưa khai ra vậy?
“Chuyện này ai mà biết được, ngươi không cần giảo biện. Chắc chắn là ngươi ghen ghét Bình Quý nhân được sủng ái còn mang thai nên mới ra tay tàn ác như vậy.” Hoàng Quý nhân siết chặt khăn tay: “Hoàng thượng, Hoàng hậu, có phải do Trần Thường tại làm hay không, đi lục soát chỗ ở của nàng ta xem có Xạ Hương Tử không là biết ngay mà.”
Trần Giai Uyển nhìn Hoàng Quý nhân đang kích động muốn cắn chết nàng cho bằng được, trong lòng có chút suy đoán.
“Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, chuyện tần thϊếp không làm, tất nhiên sẽ không sợ điều tra. Thật ra chuyện này cũng đơn giản thôi, mong rằng Hoàng thượng có thể tra xét xem mấy tháng gần đây có người trong cung nào tiếp xúc với Tú Nhi. Hơn nữa, nếu Xạ Hương Tử mạnh như vậy thì người từng tiếp xúc với Xạ Hương Tử, nếu không được điều trị, có lẽ cũng sẽ để lại chút dấu vết trong cơ thể.”
Tâm trạng Hoằng Lịch tốt hơn một chút. Hắn đau lòng vì con vua bỏ mạng, nhưng tình cảm của hắn với đứa nhỏ này rất phức tạp, sở dĩ muốn tra rõ, một là vì tấm lòng thương con, hai là hậu cung của hắn không chứa được người nhẫn tâm như vậy, đến cả một đứa trẻ chưa sinh ra mà cũng có thể ra tay được.
Có lẽ là do trong lòng không muốn tin Trần Giai Uyển là hung thủ nên mới cho nàng giải thích lâu như vậy.
Bây giờ bóng dáng Trần Giai Uyển tự mình biện giải càng khiến Hoằng Lịch thêm kinh diễm, đến mức bóng người xinh đẹp nhưng chất phác ngột ngạt trong ấn tượng ban đầu đã hoàn toàn bị bao trùm bởi mỹ nhân đang bình tĩnh tự bảo vệ mình trước mặt.
“Trương thái y.”
“Bẩm Hoàng thượng, Xạ Hương Tử là một loại xạ hương rất mạnh, sau khi nữ tử tiếp xúc với nó, nếu không điều trị thì sẽ không nhạt đi theo thời gian.”
Bạch Cập cụp mắt xuống, có chút căng thẳng. Không vì lý do gì hết, mà là do nàng và Bạch Quả, Tiểu Minh Tử, cả chủ tử lúc ấy đều đã tiếp xúc với gói giấy dầu màu vàng kia, bây giờ ngẫm lại, thứ đó hẳn là Xạ Hương Tử.
Hy vọng là thuốc viên mà chủ nhân dùng để điều trị thân thể có tác dụng.
Trần Giai Uyển lại rất bình tĩnh. Gói giấy vàng bọc lấy Xạ Hương Tử đã bị nàng ném vào trong không gian, hơn nữa nàng, Tiểu Minh Tử, Bạch Quả và Bạch Cập mấy ngày nay đều đã uống nước giếng chứa chút linh khí, mỗi người còn uống thêm nửa viên Cố Bản Hoàn.
Cho dù trước kia có tiếp xúc qua một chút, bây giờ hẳn là cơ thể đã chẳng còn lại gì.
Đương nhiên, nước linh tuyền được hòa lẫn với nước trong, nhưng Cố Bản Hoàn là nàng trực tiếp lấy ra, nói là thuốc dùng để điều trị thân thể.