Thanh Xuyên Chi Uyển Quý Phi

Chương 7.1

Trần Giai Uyển vừa mới nhấc chân, Bình Đáp ứng đã xuất hiện từ chỗ ngoặt tại rừng cây sau lưng.

“Thỉnh an Trần Thường tại.” Động tác thỉnh an của Bình Đáp ứng tương đối tùy ý, giọng nói lười biếng, hiển nhiên là không để Trần Giai Uyển vào mắt.

“Ừ.” Trần Giai Uyển cũng không thèm để ý, chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng rồi định bước đi.

“Trần Thường tại đúng là có nhã hứng, muốn ăn bánh xốp hoa mai thì chỉ cần sai Ngự Thiện Phòng đưa tới là được rồi, cần gì phải tự mình đi làm gì.”

“Chủ nhân, không phải tất cả mọi người đều được Hoàng thượng sủng ái như ngài, không thể muốn ăn cái gì thì Ngự Thiện Phòng sẽ nhanh chóng dâng đến, ngài nên thông cảm cho Trần Thường tại.” Minh Lam nhìn Trần Giai Uyển bằng vẻ mặt cao ngạo, có vẻ rất khinh thường.

“Ngươi…”

Trần Giai Uyển ngăn Bạch Quả lại, nhìn về phía Bình Đáp ứng và Minh Lam: “Ngươi nghĩ mình là ai, các chủ tử đang nói chuyện, sao ngươi dám xen miệng vào? Bạch Quả, cung quy nói thế nào?”

“Bẩm chủ nhân, trong cung quy có viết, nếu cung nhân dĩ hạ phạm thượng, nhẹ thì bị đưa về Nội Vụ Phủ học cung quy một lần nữa, nặng thì đánh chết.”

Khi Bạch Quả nói xong lời cuối cùng, ánh mắt nhìn thẳng về phía Minh Lam.

Minh Lam sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Cung nữ tiến cung thông qua tiểu tuyển tất nhiên phải biết rõ cung quy, sau đó mới có thể được đưa đến bên người các chủ tử để hầu hạ.

“Trần Thường tại tha mạng, là nô tỳ không biết kiềm chế.”

Minh Lam vội vàng quỳ xuống, tuy rằng nàng ta đang xin tha tội, nhưng rõ ràng dưới đáy mắt lại hiện rõ vẻ không cam lòng.

“Trần Thường tại đại nhân đại lương, tâm địa mềm mỏng lương thiện, xin hãy tha thứ cho tỳ nữ vụng về này của tần thϊếp đi.”

Bình Đáp ứng khẽ nhíu mày, khi nhìn Minh Lam, đáy mắt hiện lên một chút bất mãn, nhưng vẫn hơi tức giận mà nói với Trần Giai Uyển.

Trần Giai Uyển khẽ cười, nói: “Theo lời này của muội muội, nếu ta trừng phạt tỳ nữ thân cận này của muội theo cung quy thì ta là người không có lòng độ lượng, tâm địa tàn nhẫn, có đúng không? Bình Đáp ứng chụp cho ta cái mũ lớn như vậy, ta đội không nổi đâu.”

“Nhưng ta cũng không phải chủ nhân có tâm địa tàn nhẫn gì, tuy tỳ nữ này dĩ hạ phạm thượng, không biết lựa lời ăn nói, nhưng lần này ta sẽ nể mặt Bình Đáp ứng một chút. Bình Đáp ứng cho rằng nên xử lý thế nào?”

Bình Đáp ứng hơi cắn nhẹ môi dưới, đáy mắt nhìn về phía Trần Thường tại trước mặt mang theo ý cảnh cáo: “Trần Thường tại thế này là quyết tâm đối nghịch với ta sao?”

Vẻ mặt Trần Giai Uyển không chút thay đổi, có vẻ nhàm chán mà đùa nghịch chiếc vòng trên cổ tay: “Bình Đáp ứng vẫn nên quyết định nhanh lên đi.”

“Ta sẽ nhớ kỹ.” Bình Đáp ứng hung tợn nhìn về phía Minh Lam: “Dĩ hạ phạm thượng, không biết lựa lời ăn nói, vậy phạt ngươi quỳ ở đây nửa canh giờ, như vậy Trần Thường tại đã vừa lòng chưa?”

“Bình Đáp ứng quả nhiên là người cực kỳ hiểu rõ cung quy, ta không có ý kiến gì hết, chỉ cần Bình Đáp ứng bằng lòng là được. Ánh nắng mặt trời ngày xuân thật ấm áp, ta đây không quấy rầy Bình Đáp ứng thưởng thức cảnh đẹp trong Ngự Hoa Viên nữa.” Trần Giai Uyển nói xong liền xoay người rời đi.

Chỉ còn một mình Bình Đáp ứng đứng đó, nàng ta nghe thấy những lời châm chọc đó, uất nghẹn đến đỏ bừng mặt, đứng tại chỗ nghiến răng nghiến lợi, trong lòng vô cùng giận dữ.

“Nô tài vô dụng.” Bình Đáp ứng trừng mắt liếc Minh Lam một cái, quay người trở về.

Trần Giai Uyển không bị ảnh hưởng chút nào, vẫn dắt theo Bạch Quả đến vườn mai hái thật nhiều mai mùa xuân. Nàng không có phòng bếp nhỏ, không định dùng làm điểm tâm, chỉ dùng chậu than và chút sáp ong linh tinh từ Nội Vụ Phủ, bắt đầu làm xà phòng hương hoa mai, thêm một ít phấn mặt.

Hậu cung nhanh chóng biết chuyện xảy ra ở Ngự Hoa Viên.

Nhưng không ai thèm để ý.

Dù sao người trong hậu cung không có ai thích Bình Đáp ứng hết.

“Ta cảm thấy Trần Thường tại này sau khi vào cung lại bắt đầu biết nói chuyện hơn rồi, tính tình không còn ngột ngạt giống như lúc trước nữa.” Gia Quý nhân nói như đang suy tư điều gì.

“Chủ nhân, cho dù Trần Thường tại thế nào thì cũng không được Hoàng thượng sủng ái, so ra vẫn kém hơn mỹ mạo của chủ nhân, vị trí trong lòng Hoàng thượng càng không bằng chủ nhân, người như thế không hề đáng nhắc đến.”

Lăng Hương vừa chải đầu cho Gia Quý nhân vừa thấp giọng nói.

“Ngươi nói cũng phải.” Gia Quý nhân nhìn gương mặt của mỹ nhân được phản chiếu trong gương, tâm trạng khá tốt: “Nhưng Bình Đáp ứng đúng là đắc thế càn rỡ, tỳ nữ bên người cũng học theo, không ra thể thống gì hết. Không biết vì sao Hoàng thượng lại sủng ái Bình Đáp ứng nữa.”

“Hoàng thượng chỉ nhất thời cảm thấy chút mới mẻ thôi, trong lòng Hoàng thượng có chủ nhân mà, tháng này đã ban thưởng không ít cho chủ nhân. Vẫn phải trách Cao Quý phi, lần trước rõ ràng Hoàng thượng đến thăm chủ nhân, cuối cùng lại bị Cao Quý phi mời đi mất, nếu chủ nhân có thể một mình sống một cung thì tốt rồi.”

Gia Quý nhân nghe vậy, dưới đáy mắt dần xuất hiện vẻ bất mãn, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Bây giờ, nàng vẫn không cảm thấy hối hận vì dựa vào Cao Quý phi. Dù sao gia thế nàng cũng thấp kém, nhưng nàng vẫn muốn sống một mình một cung, vì Cao Quý phi thật sự quá bá đạo.

“Ngươi đừng trách ta, bây giờ dù sao ta cũng chỉ là một Đáp ứng hạng bét thôi. Đây là Phù Dung Cao trị ứ bầm mà Hoàng thượng từng thưởng cho ta, ngươi mau bôi lên đi.” Bình Đáp ứng nhìn Minh Lam đang nước mắt đầy mặt, thở dài nói, cầm cái hộp nhỏ trong tay đưa qua.

Minh Lam đương nhiên biết Phù Dung Cao trị máu bầm này, lúc trước chủ nhân không cẩn thận va cánh tay vào góc bàn, bị bầm tím một mảng, Hoàng thường cố tình ban cho chủ nhân. Nàng tận mắt thấy chủ nhân bôi thuốc mỡ mới hai lần thôi mà vết ứ máu trên cánh tay chủ nhân đã tốt lên rồi, có thể thấy thứ này đúng là loại thuốc bôi trân quý.

Trong lòng Minh Lam vốn dĩ còn hơi bất mãn, lúc này lại vô cùng cảm kích Bình Đáp ứng.

“Chủ nhân, nô tỳ đâu xứng dùng loại thuốc mỡ tốt như vậy, chủ nhân vẫn nên giữ lại dùng thì hơn.”

“Cầm đi.” Bình Đáp ứng khẽ nhíu mày, trực tiếp đặt cái hộp nhỏ vào tay Minh Lam: “Trần Thường tại chỉ là một Thường tại không được sủng ái mà thôi. Dù gia thế của ta kém cỏi hơn nàng ta, nhưng bàn về sủng ái của Hoàng thượng, nàng ta trăm triệu lần không thể so được với ta, ta sẽ không bấm bụng chịu đựng cơn tức này đâu.”

Khóe miệng Minh Lam hơi cong lên: “Trong lòng Hoàng thượng tất nhiên có chủ nhân rồi, cho dù là Nhàn phi kia cũng không so được với chủ nhân.”

Bình Đáp ứng nghe được lời này, tâm trạng thoải mái hơn không ít.

Chủ tớ hai người không biết, khi họ đang nói chuyện, có một người đứng ngoài cửa sổ nghe hết tất cả mọi chuyện.

Ngày hôm sau, Bình Đáp ứng được truyền đến Dưỡng Tâm Điện thị tẩm.

Sau một phen mây mưa, Hoằng Lịch ôm Bình Đáp ứng tán gẫu.

Thật ra Bình Đáp ứng không tính là tuyệt sắc, nhiều nhất cũng chỉ xinh xắn dễ nhìn như Hoàng Quý nhân mà thôi.

Nhưng làn da này của Bình Đáp ứng lại bóng loáng tinh tế, khiến người ta yêu thích đến không muốn buông tay.

“Có chuyện gì mà vui quá vậy?”

Hoằng Lịch nhìn Bình Đáp ứng dựa lên người mình, cả người tản ra hơi thở vui sướиɠ, tâm trạng có vẻ không tệ lắm.