Một lúc sau, nhẹ nhàng lên tiếng, “Phong Chẩn, sao lại không chết chứ.”
Khương Sùng tiến lên, nhìn theo hướng Mộ Thanh Từ, lúc này đã không còn bóng dáng của bọn họ từ lâu.
Hắn khom người, “Điện hạ, tên sai vặt được phái đến Phong phủ, hình như Lộc cô nương không hài lòng, trước mắt cũng không thấy người đâu, có lẽ là... mất rồi.”
Mặt mày Mộ Thanh Từ khẽ nhúc nhích, âm thanh hơi khàn, “Nếu nàng không thích, gϊếŧ thì có sao.”
“Chỉ cần nàng có thể nguôi giận, gϊếŧ một trăm, một ngàn tê cũng không sao.”
“Chỉ sợ, người này không phải do nàng gϊếŧ.” Mộ Thanh Từ hiểu nàng.
Lộc Vi Miên đơn thuần lương thiện, sẽ không tùy ý gϊếŧ người.
Sẽ không giống như hắn, bụng đầy tâm cơ, còn muốn giả bộ thanh phong tế nguyệt, bằng phẳng chính trực ở trước mặt thế nhân.
Nhưng Phong phủ, có một người giống như hắn, tay đầy máu tươi.
Mà người kia, càng làm việc âm thầm, máu lạnh vô tình hơn hắn.
Lộc Vi Miên và Phong Chẩn ở cùng một chỗ, không khác gì dê vào miệng hổ.
Ánh mắt Mộ Thanh Từ trầm xuống, “Rốt cuộc là Tư Thiên Đài đã bị ai sai khiến dẫn đến chuyện thúc đẩy hôn sự này, đã điều tra được chưa?”
Khương Sùng khom người né tránh ánh mắt của Mộ Thanh Từ, “Trương thiên sư chưởng quản chuyện này cũng đã mất tích ly kỳ vào hôm đại hôn... Nô tài cho rằng đầu sỏ gây nên chuyện này rất nóng lòng diệt khẩu.”
Đầu sỏ gây nên là ở Phong phủ, rất rõ ràng.
Khương Sùng như có ý ám chỉ, “Dù sao, Phong Chẩn vẫn coi ngài là tử địch, nhưng chuyện tốt giữa ngài và Lộc cô nương đã sắp gần kề, cướp đoạt tình yêu của người khác cũng không phải là không có khả năng.”
“Lần này đắc thủ, không biết sau lưng sẽ hành hạ Lộc cô nương như thế nào.”
Tay Mộ Thanh Từ buông xuống bên người chậm rãi siết chặt.
-
Ngoài cung, Lộc Vi Miên và Phong Hành Uyên ngồi trong xe ngựa.
Phong Hành Uyên thoáng nhìn trong xe ngựa đột nhiên có thêm một chiếc bình nhỏ, “Đây là...”
Lộc Vi Miên trả lời đơn giản, “Đây là trà ô mai mà Chử Dụ ca ca đưa cho ta sáng nay.”
Phong Hành Uyên khẽ đọc cái tên này, “Hắn rất tốt. Phu nhân đυ.ng phải xe ngựa của hắn, hắn lại còn tặng quà cho cô.”
Lộc Vi Miên cười híp mắt nói, “Đúng vậy, tỷ đệ Chử gia đều cực kỳ…”
Lộc Vi Miên nói được một nửa, bỗng nhiên dừng lại.
Ngẩng đầu lên bắt gặp Phong Hành Uyên đang có hứng thú mà nhìn nàng.
“Không, không phải do ta đυ.ng.” Lộc Vi Miên phủ nhân muộn màng, sau đó ra vẻ bình tĩnh mà mở bình, “Sáng nay cũng không biết người bán hàng rong kia trượt chân thế nào, lại đυ.ng phải huynh ấy.”
“Ta thấy vừa vặn là người quen, cũng không thể ngồi yên không để ý tới được.”
“Tỷ đệ Chử gia là bạn chơi từ nhỏ của ta. Huynh không biết đấy, lúc nhỏ ta sức yếu dễ bệnh, hoàn toàn phải dựa vào nhà bọn họ.”
Lộc Vi Miên không giỏi nói dối, lúc này bản thân cũng cảm thấy mình nói có hơi nhiều, nàng cúi đầu muốn khóc, “Được rồi, xin lỗi, là ta.”
Phong Hành Uyên đánh giá tiểu cô nương chôn đầu như chim cút ở trước mặt.
Trong tay nàng ôm bình, hai chân khép lại, ngồi nghiêm trang, giống như một đứa trẻ phạm sai lầm.
Chiếc cổ nghiêng qua xuất hiện ánh sáng trắng nõn, và huyết mạch rõ ràng.
Huyết mạch nhảy lên, là tượng trưng cho hơi thở và sinh mệnh của nàng.
Chỉ cần hắn cắn một miếng, dùng một chút sức lực, có lẽ bọn chúng sẽ không nhảy nữa.
Càng nghĩ như vậy, cỗ hưng phấn mơ hồ trong thân thể hắn lại càng không kiềm chế được.
Phong Hành Uyên nhìn chằm chằm vào cổ nàng thật lâu.
Cho đến khi Lộc Vi Miên ngẩng đầu lên, giọng nói ủy khuất và áy náy kéo dài, nghe như là đang làm nũng, “Thực ra cũng không phải ta, là đệ đệ của ta.”
“Nhưng cũng coi như là ta quản giáo không nghiêm.”
Nàng cảm thấy mình cũng không thể trốn tránh trách nhiệm này.
Trong lúc trầm mặc, Lộc Vi Miên hì hì giải thích một câu, “Ta đã rất cố gắng không để cho đệ ấy thực hiện được.”
Phong Hành Uyên rũ mắt, gương mặt trắng nõn của thiếu niên hiện lên vẻ cô đơn, “Hình như ấu đệ rất ghét ta.”
“Không có.” Lộc Vi Miên không muốn để cho hắn suy nghĩ nhiều, “Chỉ là đệ ấy không hiểu huynh thôi.”
Nàng kéo tay áo hắn, “Huynh… đừng buồn.”
Trong lời nói của hắn mang theo ý hướng dẫn từng bước, “Cô ghét ta không?”
Nhưng Lộc Vi Miên nghe thấy lại cảm giác như một con chó nhỏ đang ủy khuất, “Không ghét.”
“Nhưng đúng là ta không phải người tốt, làm chuyện gì cũng không được người khác chấp nhận.”
“Huynh đừng nói như vậy, huynh là người tốt, huynh làm chuyện gì thì ta cũng đều có thể chấp nhận.” Lộc Vi Miên nghĩ, phu quân của nàng ngoan ngoãn, sao có thể làm chuyện ác liệt giống như Thái tử và tên đầu lĩnh phản quân đã bắt nạt nàng kia chứ.
“Vậy…” Thiếu niên nhìn chằm chằm vào chiếc cổ yếu ớt của nàng, trông vẫn vô cùng cô đơn, nhưng dị đồng giấu ở dưới mặt nạ đã cực kỳ hưng phấn, “Ta cắn cô một cái cũng được sao?”