“Mẹ, Kiến Sâm mua hai cái đồng hồ, cái này là cho mẹ. Radio thì để biếu ông ngoại. Còn của ba thì là thuốc lá và rượu…”
Giang Tú Thanh nghe con gái luyên thuyên, trong lòng vừa vui mừng vừa xót xa!
Hai mẹ con trò chuyện một lúc, rồi Cố Tiểu Khê bị mẹ đẩy vào phòng sửa soạn.
Dĩ nhiên, sửa soạn chỉ đơn giản là tắm rửa, chải tóc, rồi thay một bộ quân phục xanh mới tinh.
Trong bếp, các món ăn cho tiệc cưới đã được chuẩn bị xong. Cố Diệc Dân đặc biệt ghé qua nhà ba mẹ mình, mời họ đến dùng bữa.
Bà cụ Cố trong lòng chột dạ, không dám đi, bèn lấy cớ đau đầu không khỏe để từ chối.
Cuối cùng, ông cụ Cố vẫn đến, nhưng khi nhìn thấy hàng xóm láng giềng mang lễ vật tới, câu đầu tiên ông nói là: “Diệc Dân à, tiền của ba mẹ con đều tiêu hết rồi, chuyện hôn sự của Tiểu Khê, nhà mình không có khả năng góp tiền nữa. Cũng đành chịu thôi.”
Cố Tiểu Muội đi phía sau cũng lập tức phụ họa: “Anh hai, hôm qua nhà bị cháy, em vội chạy qua đây, cũng không kịp mang theo tiền. Để em về nhà lấy rồi gửi sau nhé!”
Lưu Xuân Hoa cũng muốn không góp, nhưng sợ mất mặt, nên cười cười nói: “Tối qua nhà chị đã đưa cho ba mẹ năm mươi tệ, sắp tới Tân Lệ phải xuống nông thôn, giờ tiền bạc cũng khó xoay xở. Tiểu Khê lấy chồng, nhà chị góp mười tệ, sau này sẽ bù thêm cho con bé.”
Cố Diệc Dân vốn không trông mong họ bỏ tiền, nhưng cách họ nói khiến trong lòng ông rất khó chịu.
Giang Tú Thanh cũng có cảm giác tương tự, nên không lên tiếng.
Cố Tiểu Khê từ trong phòng bước ra, tình cờ nghe được cuộc trò chuyện này. Cô đi đến, mỉm cười nói: “Không sao đâu ạ. Sau này chị Tân Lệ cũng phải kết hôn, đến lúc đó, bác cả không cần bù nữa, cứ xem như phần này là nhà cháu gửi cho chị ấy vậy.”
Giang Tú Thanh nghe thế, lập tức gật đầu, tiếp lời: “Đúng rồi, cứ qua lại như vậy cũng phiền, sau này khi Tân Lệ kết hôn thì xem như đã bù xong. Còn con trai nhỏ nhà cô út cũng sắp lấy vợ rồi, chắc gia đình cũng khó xoay sở. Mọi người khỏi cần góp, cứ coi như hai nhà mình tự lo cho nhau là được!”
Sắc mặt Cố Tiểu Muội lập tức sa sầm.
Cô ta sinh con trai, con trai kết hôn phải tốn tiền, phải lo sính lễ, sao có thể giống đám con gái được?
Nhưng Cố Tiểu Khê chẳng buồn quan tâm bọn họ có vui vẻ hay không, cô quay người đi tìm Lục Kiến Sâm.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chuông xe đạp.
Ngay sau đó, có người gọi to: “Xin hỏi, ở đây có ai tên Cố Trường Căn không? Có giấy báo nhận tiền gửi!”
Cố Tiểu Khê đứng gần đó, liền nhanh chóng bước ra, cười nói với người đưa thư: “Cố Trường Căn là ông nội tôi, để tôi lấy giúp ông ấy nhé!”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy ông cụ Cố như gắn bánh xe lửa vào chân, lao vọt ra như gió. “Đưa đây, đưa đây cho tôi!”
Cố Tiểu Khê hơi nheo mắt, lúc ông cụ giật lấy tờ giấy báo nhận tiền, cô khẽ nghiêng đầu lại gần người đưa thư, liếc nhìn một cái.
Ông cụ Cố nhận lấy giấy, trừng mắt nhìn Cố Tiểu Khê rồi quay người bỏ đi ngay.
Cố Tiểu Khê cúi xuống, ánh mắt khẽ lay động.
Hai trăm tệ!
Trên tờ giấy báo nhận tiền ghi rõ hai trăm tệ!
Người gửi tiền tên là Tạ Châu.
Hai đời trước của cô, chưa từng nghe qua cái tên này.
Người này là ai?
Đột nhiên, cô có cảm giác như mình đã sống uổng phí bao năm qua.
Đúng lúc cô đang thất thần, một giọng nói trầm ấm, dễ nghe vang lên bên tai: “Đi ăn cơm thôi!”
Cố Tiểu Khê hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn Lục Kiến Sâm, mỉm cười: “Ừ, đi ăn thôi.”
Bữa tiệc bắt đầu, nhưng ông cụ Cố lại có vẻ không yên lòng.
Cố Tiểu Khê liên tục gắp thức ăn cho ông, nhiệt tình đến lạ thường.