Cố Tiểu Khê vội kéo mẹ mình lại: “Mẹ, lần này chị ta không thành công mà, giờ đi tìm chị ta, chị ta cũng sẽ không thừa nhận đâu.”
“Trước đây con không rõ tại sao chị ta lại làm vậy, nhưng giờ con hiểu rồi. Chắc là chị ta đã mượn danh con để gặp Lục Kiến Sâm, muốn gả cho anh ta, nên mới nghĩ cách đẩy con về quê.”
Cố Diệc Dân cũng chợt hiểu ra: “Vậy nên hôm nay con nhanh chóng đồng ý chuyện hôn sự với cậu ta cũng vì lý do này đúng không?”
Cố Tiểu Khê hơi cúi đầu, khẽ gật nhẹ: “Vâng, so với việc bị ép về quê, lấy chồng theo quân cũng không phải lựa chọn tệ. Hơn nữa, Lục Kiến Sâm còn chung đơn vị với anh trai con.”
Giang Tú Thanh thở dài. Không trách được hôm nay con gái bà lại có vẻ khác lạ, thì ra từ hôm qua đã có tâm sự rồi.
“Tiểu Khê, con về phòng ngủ trước đi, mai dậy sớm một chút!” Cố Diệc Dân muốn bàn bạc thêm với vợ, liền để con gái đi nghỉ.
Cố Dịch Lan cũng muốn giúp đỡ nên đứng bên cạnh lắng nghe.
Cố Tiểu Khê quả thực cũng đã mệt, rửa mặt qua rồi liền về phòng ngủ.
Sáng hôm sau.
Cố Tiểu Khê bị cô cả lay dậy.
“Tiểu Khê, dậy mau, Lục Kiến Sâm đến rồi!”
Cố Tiểu Khê mơ màng dụi mắt, ngồi dậy một lúc mới hoàn toàn tỉnh táo.
“Bây giờ mấy giờ rồi ạ?”
Sao cô còn chưa ngủ đủ mà Lục Kiến Sâm đã đến rồi?
Cố Dịch Lan bất đắc dĩ đáp: “Bảy giờ rưỡi sáng. Cậu ta lái xe đến, nói đơn vị có nhiệm vụ gấp, phải trở về trước thời hạn. Nhưng đơn xin kết hôn đã được phê duyệt rồi.”
“Cái… cái gì? Nhanh vậy à?” Cố Tiểu Khê cứ nghĩ ít nhất cũng phải đợi vài ngày nữa.
“Đúng thế! Ý của cậu ta là, sáng nay đính hôn, rồi đi đăng ký kết hôn luôn, tối nay làm tiệc cưới.” Cố Dịch Lan vừa ở ngoài nghe được tin này đã trợn trắng mắt mấy lần.
Tên nhóc họ Lục này đúng là quá gấp gáp muốn cưới Tiểu Khê!
Cậu ta còn muốn ngày mai đưa Tiểu Khê theo quân nữa kìa!
Cố Tiểu Khê đã thấy mình quyết định kết hôn nhanh lắm rồi, nhưng không ngờ Lục Kiến Sâm còn khiến mọi chuyện diễn ra nhanh hơn.
Cô lập tức bật dậy, rửa mặt thay đồ.
Tại phòng khách.
Ngụy Minh Ngọc ngượng ngùng nhìn bố mẹ Cố Tiểu Khê, cố gắng nói tốt vài câu.
“Thông gia, Tiểu Sâm cũng bất đắc dĩ thôi. Quân nhân phải phục tùng mệnh lệnh, nhiệm vụ lần này đến quá đột ngột, cậu ấy buộc phải đi đúng thời hạn.”
Lục Kiến Sâm lập tức tiếp lời: “Nhà ở trong doanh trại, con đã xin xong rồi, hai hôm nữa sẽ nhờ chiến hữu dọn dẹp và sắp xếp ổn thỏa. Khi chúng con đến nơi, mọi thứ hẳn đã đâu vào đấy. Xin bố mẹ yên tâm giao Tiểu Khê cho con!”
Cố Diệc Dân im lặng hồi lâu, sau cùng mới gật đầu đầy cảm xúc.
“Ăn sáng xong, hai đứa đi đăng ký kết hôn đi!”
“Vâng ạ!” Lục Kiến Sâm thở phào nhẹ nhõm.
Anh thực sự lo lắng bố vợ sẽ không đồng ý để anh cưới Tiểu Khê gấp gáp như vậy!
Người lớn đã quyết định xong, Cố Tiểu Khê ngủ dậy muộn liền chẳng còn quyền lên tiếng.
Giang Tú Thanh vội vã nhét vào tay con gái một cái bánh bao, đưa sổ hộ khẩu cho cô rồi nhanh chóng đẩy cô ra cửa, cùng Lục Kiến Sâm đi làm thủ tục.
Ngồi trên xe quân đội, Cố Tiểu Khê vẫn còn cảm thấy mơ hồ.
Cô nhìn sang Lục Kiến Sâm đang tập trung lái xe, tò mò hỏi: “Anh đã nói gì với bố mẹ em vậy?”
Lục Kiến Sâm liếc nhìn cô một cái, giọng dịu dàng: “Anh có nhiệm vụ khẩn cấp, phải gấp rút trở về đơn vị. Bố mẹ em rất hiểu chuyện. Họ rất tốt, sau này anh sẽ chăm sóc em thật tốt, cũng sẽ hiếu thuận với họ.”
Cố Tiểu Khê nghe xong, cảm thấy khá hài lòng.
Nếu anh thực sự làm được những gì mình đã hứa, cô cũng sẽ cố gắng trở thành một người vợ tốt!
Càng gần đến cục dân chính, tâm trạng của Cố Tiểu Khê càng trở nên bình tĩnh.
Người đàn ông bên cạnh dường như mang đến cho cô một cảm giác an toàn khó diễn tả thành lời.