“Chú ba đúng là đồ chẳng ra gì, lại giấu nhiều vải như vậy để tặng cho góa phụ họ Lý. Tôi thấy lần này hắn phóng hỏa, chắc cũng là muốn trộm tiền cưới bà ta…”
Giang Tú Thanh chẳng quan tâm chú ba nhà họ Cố lấy ai, nên không tiếp lời, chỉ liếc mắt một cái rồi rút ra một mảnh vải.
Cố Dịch Lan không phải người lắm lời, cô trải chiếu rạ mà Tiểu Khê mang đến xuống đất, giúp chị dâu hai mở vải và bông ra để may chăn.
Cố Tiểu Khê thì ngồi bên luồn kim, dáng vẻ rất chăm chú.
Cố Tiểu Muội thấy bọn họ phối hợp ăn ý, không nhịn được hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ mới tháng Chín, trời vẫn chưa lạnh, còn lâu mới cần đắp chăn dày thế này, đúng là chẳng có tí hiểu biết nào.”
Cố Tiểu Khê thản nhiên liếc cô ta một cái: “Giường của ông bà nội bị cháy rồi, chiếu rạ rất lạnh, nếu ngủ trực tiếp dưới đất sẽ bị nhiễm khí lạnh. Chăn này tạm thời dùng để lót dưới, lát nữa qua phòng chú ba lấy một cái chăn mỏng đắp là được.”
Bà cụ Cố nhìn Cố Tiểu Khê một cái, lần này lại không nói gì khó nghe.
Hôm nay con bé này trông thuận mắt hơn hẳn, còn biết suy nghĩ cho họ nữa!
Mãi đến khi may xong chăn, trát lại tường, trời cũng đã hơn mười một giờ đêm.
Cố Tiểu Muội không quay về nữa, cô ta và bà cụ Cố ở lại phòng chú ba, còn ông cụ Cố thì ngủ trên ổ rơm mới trải.
Cố Tiểu Khê mời cô ruột về nhà mình nghỉ.
Vừa về đến nơi, Giang Tú Thanh không nhịn được hỏi: “Tiểu Khê, hôm nay sao con lại đối xử tốt với bà nội vậy?”
Cố Tiểu Khê nhẹ giọng đáp: “Nhà ông bà nội chỉ có hai gian phòng, chú ba chiếm một gian, nếu bà không có chỗ ở, chắc chắn sẽ đến nhà mình. Đến lúc đó, ai biết bà ấy sẽ làm loạn thế nào. Mọi người vẫn nói bỏ tiền tránh họa mà, chịu thiệt một chút để đổi lấy yên ổn.”
Giang Tú Thanh lập tức hiểu ra, nếu thực sự để mẹ chồng đến đây ở, chẳng những mất hơn năm mươi tệ mà bản thân bà cũng sẽ bị hành đến khổ sở.
Bà bật cười, xoa đầu con gái: “Con gái của mẹ trưởng thành rồi!”
Cố Dịch Lan cũng không nhịn được mà nói: “Mẹ em trước giờ luôn thiên vị, không biết còn tưởng em và anh hai không phải con ruột của bà ta nữa. Tiểu Khê làm đúng, không nên để bà ta có cơ hội đến nhà chị.”
Lúc này, Cố Diệc Dân đột nhiên lên tiếng: “Dịch Lan, mai Tiểu Khê đính hôn rồi, mai em đừng về vội.”
Cố Dịch Lan kinh ngạc: “Thật sao? Sao trước giờ em chưa nghe ai nói gì? Bên đằng trai là ai vậy?”
Cố Diệc Dân đơn giản kể lại chuyện, giải thích: “Tối nay định qua chỗ ba mẹ nói, nhưng sau đó chán nản quá nên không muốn nhắc đến nữa. Mai thông báo với họ cũng được.”
Nhắc đến chuyện đính hôn, Giang Tú Thanh chợt nhớ ra điều gì: “Tiểu Khê, sao tự nhiên con lại mua chăn bông lớn vậy?”
Cố Diệc Dân cũng lập tức nhìn con gái, ánh mắt đầy thắc mắc.
Cố Tiểu Khê trầm mặc một lúc rồi mới đáp: “Ba, mẹ, hôm qua con nghe một người bạn nói, Cố Tân Lệ muốn hại con, lén lút đăng ký cho con đi vùng cực Bắc, nơi lạnh nhất để lao động. Nhưng sau đó bị ngăn lại, nói là phải do chính con tự đăng ký mới được. Nghĩ để phòng bất trắc, con nhờ người mua một cái chăn ấm mới.”
Nghe xong, Giang Tú Thanh lập tức kích động: “Nó dám làm thế à! Cái đồ lòng dạ đen tối đó, mẹ phải đi hỏi xem nó lấy tư cách gì mà dám làm vậy!”