Nhà họ giàu có như thế, vậy mà vẫn keo kiệt với bố mẹ cô từng đồng từng cắc. Mỗi tháng, ngay khi bố mẹ lãnh lương, họ liền đến đòi ngay mười lăm tệ tiền phụng dưỡng.
Nếu hôm đó bố mẹ về muộn một chút, họ sẽ bị mắng cả tràng nào là bất hiếu, nào là lòng dạ đen tối, không muốn nuôi dưỡng người già.
Cất tiền vào chỗ an toàn, Cố Tiểu Khê ôm từ phòng trưng bày hàng mới ra một chiếc chăn bông mới tinh và một tấm vải hoa đỏ cổ điển.
Tấm vải này vốn là lớp vỏ bọc ngoài của chiếc chăn cũ, nhưng sau khi đổi cũ lấy mới, nó lại trở thành một mảnh vải mới tinh.
Nghĩ ngợi một chút, cô đi ra phía sân sau nhà, lấy tấm chiếu rách phủ trên l*иg gà vứt vào kho đồ cũ, sau đó đổi lấy một tấm chiếu mới, rồi mang tất cả đến nhà ông bà nội.
Vừa thấy con gái ôm đống đồ đến, Giang Tú Thanh không khỏi sững sờ.
Con bé hôm nay làm sao thế này?
Trái lại, bà cụ Cố thì mừng rỡ, nhanh chóng tiến lên nhận đồ: “Tiểu Khê à, vẫn là cháu hiếu thảo nhất!”
Cố Tiểu Khê cười nói: “Đây là chăn bông mới mua hôm qua, bông bên trong cũng mới, mềm mại lắm. Cả lớp vỏ chăn lẫn chiếu cũng đều là hàng mới, tổng cộng năm mươi tệ. Bà nội, bà có muốn không?”
Bà cụ Cố vốn định giở trò, nhưng chưa kịp nói gì thì Cố Tiểu Khê đã tiếp lời: “Hiện tại bông tốt bên ngoài đều đã lên giá sáu, bảy hào một cân, mà chưa chắc đã mua được. Chiếc chăn này nặng tám cân, chất lượng tuyệt vời. Cháu còn phải nhờ người quen giúp đỡ, thậm chí dùng cả phiếu mua bông và phiếu vải nữa đấy.”
“Nếu bà không cần thì thôi, để cháu giữ lại. Còn nếu muốn, bố cháu sẽ đưa bà năm mươi tệ, bà tự đi mua.”
Bà cụ Cố lập tức lưỡng lự. Đồ thì là đồ tốt, nhưng tiền bà cũng muốn có.
Cố Dịch Lan đưa tay sờ thử chiếc chăn, cảm thán: “Nếu là cô, chắc chắn cô sẽ chọn đồ. Năm mươi tệ không thể mua được những thứ này, lại còn có cả một mảnh vải. Tiểu Khê đúng là hiếu thảo!”
Cố Tiểu Muội bĩu môi: “Hiếu thảo gì chứ? Nếu thật sự hiếu thảo thì còn tính toán tiền bạc làm gì?”
Giang Tú Thanh thấy cô em chồng cứ nói kiểu châm chọc thì không nhịn được mà phản pháo: “Thế cô hiếu thảo à? Cô là con gái mà còn định khất năm mươi tệ này đến cuối năm nữa cơ mà! Đến lúc đó, để bố mẹ nằm dưới đất, đắp không khí mà ngủ chắc?”
Cố Tiểu Khê phì cười.
Mẹ cô nói thật sắc bén! Tuyệt lắm!
Cố Tiểu Muội bị nói đến mức mặt đỏ bừng, tức giận đáp: “Tôi đã xuất giá rồi, chuyện chăm sóc bố mẹ tất nhiên là trách nhiệm của các người. Nói trắng ra, con gái lấy chồng như bát nước hắt đi, tôi có thể về thăm là đã tròn hiếu nghĩa rồi!”
Cố Tiểu Khê nghe vậy lập tức vỗ tay khen ngợi: “Cô nhỏ thật hiếu thảo! Cô cả, cô nghe chưa? Cô phải học tập cô nhỏ đấy!”
Cố Dịch Lan ngẩn ra, rồi xoa đầu cô cháu gái: “Cháu nói đúng! Là cô cả hẹp hòi rồi!”
Bà cụ Cố tức giận đến mức chọc tay vào trán con gái út: “Mày nói cái gì mà vô lương tâm thế hả? Tao nuôi tụi bây khôn lớn, giờ lại mặc kệ tao à? Có giỏi thì đừng về nhà mẹ đẻ nữa đi!”
Cố Tiểu Muội bị chọc đến đau, vội lùi ra xa: “Con chỉ nói đùa thôi mà…”
Ông cụ Cố thở dài đầy mệt mỏi: “Thôi, cứ lấy những thứ Tiểu Khê mang đến coi như năm mươi tệ đi.”
“Vâng ạ, ông nội!” Cố Tiểu Khê lập tức đáp lời, sau đó đưa xấp báo cho bố mình.
“Bố, bố với bác cả đi dán tường đi! Bức tường bị cháy chỗ này chỉ cần dán báo là có thể ở được rồi.”
“Được.” Cố Diệc Dân gật đầu, lập tức đi nấu hồ dán.
“Mẹ, mẹ với cô cả giúp ông bà khâu chăn nhé!” Cố Tiểu Khê lại tìm việc cho mẹ.
Giang Tú Thanh gật đầu: “Được thôi. Nhưng chỉ có lớp vỏ chăn, vẫn cần một tấm vải nữa làm lớp lót bên trong.”
“Mẹ qua phòng chú ba tìm đi! Chú ấy đốt nhà rồi bỏ trốn, mất tăm mất tích, chẳng lẽ ngay cả một mảnh vải cũng không để lại cho ông bà à?” Cố Tiểu Khê thản nhiên nói.
Lưu Xuân Hoa nghe vậy, lập tức nói: “Để chị đi tìm!”
Chưa đầy năm phút sau, Lưu Xuân Hoa đã ôm về mấy tấm vải lớn.