Chuẩn bị lễ vật cho công chúa xong, Tần Nguyệt vẫn kêu người mang đến Đào Hoa uyển, chỉ là nàng không tự mình đi.
Đại khái vì Dung Chiêu đích thân nói gì đó với Lâm thị, lần này Lâm thị không dùng chuyện này mà sang đây nói gì thêm nhưng có lẽ cũng vì Dung Chiêu biết nguyên nhân Tần Nguyệt vẫn tặng đồ cho Gia Nghi công chúa nên mấy ngày nay hắn cũng không đến chính viện.
Lại qua mấy ngày, vị Gia Nghi công chúa kia gửi lễ đáp lại, nàng sai ma ma bên mình tự mình mang đến một cái tráp tinh xảo.
Lúc đưa đến vừa hay Dung Oanh đang ở trong phòng trò chuyện cùng nàng. Chờ ma ma đi rồi, Dung Oanh liền tò mò nhìn tráp, cười nói với Tần Nguyệt:
“Thẩm thẩm, có thể mở ra xem bên trong là gì không?”
Nghe vậy, Tần Nguyệt bật cười, nói: “Ngươi mở ra xem đi.”
Dung Oanh liền mở tráp, cẩn thận đưa tay nâng ra một bức điêu khắc bằng hắc ngọc, khắc hình một con chim ưng giương cánh. Nàng lộ vẻ kinh ngạc, nhìn về phía Tần Nguyệt:
“Cái này để tặng cho thúc thúc nhưng lại đưa nhầm cho thẩm thẩm sao?”
Tần Nguyệt hơi sững lại, nhận lấy món đồ trang trí nhỏ từ tay Dung Oanh. Hắc ngọc óng ánh tinh tế, từng chiếc lông chim của chim ưng đều sắc nét, quả thực không giống như đồ trang trí dành cho nữ quyến.
Nàng liếc nhìn vào trong tráp, thấy bên trong còn có một tờ thiệp, liền đưa tay lấy ra xem. Trên đó viết một lời cảm tạ ngắn gọn theo lối khuôn mẫu sẵn có, có vẻ như lễ vật này cũng chỉ tùy tiện chọn mà thôi.
Dung Oanh tò mò ghé lại xem, sau đó lộ rõ vẻ chán ghét, nói:
“Nhiều năm rồi chưa thấy ai đáp lễ kiểu này, bây giờ ngay cả ứng phó người ta cũng không ai viết tặng kiểu cũ kỹ như vậy nữa.”
Tần Nguyệt lắc đầu, chỉ đơn giản đặt lại bức tượng chim ưng giương cánh vào trong tráp rồi nói:
“Dù sao cũng là công chúa.”
Nàng thực ra có thể hiểu tại sao lại tặng món đồ như vậy. Có lẽ công chúa muốn đáp lễ nhưng lười chọn lựa tỉ mỉ nên cứ tiện tay chọn một món quý giá để gửi đi.
Dung Oanh hừ một tiếng không để tâm, nói:
“Công chúa thì sao chứ, nàng hòa thân sang Bắc Địch, nếu không phải thúc thúc mấy năm nay vẫn luôn đánh thắng trận ở biên cương, nàng đừng mong trở về.”
Tần Nguyệt sai Tì Ba thu lại tráp, sau đó nhìn Dung Oanh nói:
“Dù thế nào đi nữa, hiện tại nàng đang tạm trú trong phủ chúng ta, những lời này bớt nói đi! Tránh để lọt vào tai nàng, như vậy không hay.”
Dung Oanh nghịch chuỗi ngọc trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Nguyệt, nói:
“Ta nghe nhị thúc nói một chuyện.”
“Chuyện gì?” Tần Nguyệt khẽ chạm vào chung trà, thấy nước trà bên trong đã nguội, liền sai Tì Ba đổi trà nóng.
Dung Oanh đợi Tì Ba đi ra ngoài, sau đó mới hạ giọng nói:
“Nhị thúc nói, năm đó, khi tổ phụ ta còn sống, thúc thúc suýt chút nữa đã cưới vị công chúa này, trở thành phò mã.”
Tần Nguyệt sững người, nhìn về phía Dung Oanh, đôi mày hơi nhíu lại:
“Thật sao?”
“Dạ, thật mà.” Dung Oanh nghiêm túc gật đầu, “Ta hỏi nhị thúc, nhị thúc nói lúc đó người biết chuyện này không có nhiều. Khi ấy vẫn còn là thời tiên đế, tổ phụ vẫn là thái úy, Dung gia còn chưa gặp nạn. Sau này tiên đế băng hà, chuyện này cũng không thành.”
Tần Nguyệt im lặng, dường như có rất nhiều nghi hoặc bấy lâu nay đến giờ phút này mới được giải đáp.
Vì sao sau khi Gia Nghi công chúa từ Bắc Địch trở về lại ở trong Dung phủ? Vì sao lại đặc biệt thu dọn Đào Hoa uyển và sắp xếp người hầu hạ riêng? Vì sao Dung Chiêu không cho nàng đến bái kiến công chúa?
Dung Oanh thấy Tần Nguyệt không nói gì, cảm giác bầu không khí có chút khác thường, liền vội bổ sung:
“Thẩm thẩm, thúc thúc đã thành thân với người, chắc chắn sẽ không còn nghĩ đến vị công chúa này. Nàng chỉ đang tạm trú trong phủ chúng ta thôi, có lẽ là thúc thúc chỉ thương hại nàng mà thôi.”
“Ta có chút bất ngờ thôi.” Tần Nguyệt hít sâu một hơi, cố gắng nở nụ cười.
Dung Oanh nhìn Tần Nguyệt, lại kéo tay nàng lắc lắc hai cái, nói:
“Thẩm thẩm, việc này nhị thúc vốn dặn ta giữ bí mật, không cần nói cho người nhưng ta cảm thấy người nên biết, nếu không đến lúc đó có tin đồn nhảm truyền tới tai người, ý nghĩa sẽ bị bóp méo, như vậy sẽ không tốt.”
Dừng một chút, nàng ấy lại như tự mình mâu thuẫn nói tiếp:
“Dù sao ta cảm thấy không hẳn không nên nói cho người.”
Tần Nguyệt đưa tay khẽ vuốt tóc Dung Oanh, nói:
“Không sao, chuyện này ta coi như chưa biết, sẽ không để ngươi khó xử trước mặt nhị thúc ngươi.”
“Nếu thúc thúc có tâm tư khác, thẩm thẩm người cũng không cần sợ, người là cáo mệnh phu nhân mà.” Dung Oanh lại nói, “Dù sao... dù sao nếu thúc thúc và người có mâu thuẫn, ta nhất định đứng về phía người.”
Tần Nguyệt bật cười, vỗ vỗ tay Dung Oanh nhưng nhất thời cũng không biết nói gì cho phải.
Trong Dung phủ, có lẽ chỉ có tiểu bối như Dung Oanh là thật lòng đối tốt với nàng. Có lẽ vì nàng ấy còn trẻ, chưa có quá nhiều thành kiến nên chân thành đối đãi với nàng.
Nhưng cho dù vậy, Tần Nguyệt vẫn hiểu rõ, nếu một ngày nào đó có chuyện xảy ra, Dung Oanh cuối cùng vẫn sẽ đứng về phía Dung Chiêu, mặc kệ giờ phút này nàng ấy nói muốn cùng nàng một lòng.
Ai là người chu cấp cơm áo, ai là chủ nhân của gia tộc, tự nhiên sẽ thiên vị về người đó mà thôi.
Nếu ngày ấy thực sự đến, nàng sẽ không trách ai, tất cả đều vì số mệnh của nàng.
Buổi trưa, Dung Oanh cùng nàng dùng bữa, buổi chiều lại ở bên cạnh nàng thêu thùa một lúc lâu, đến sau bữa tối mới trở về viện của mình.
Đêm xuống, Dung Chiêu vẫn chưa về. Sau khi rửa mặt, Tần Nguyệt ngồi trong noãn các, cầm thư đọc một lát thì thấy Tì Ba bước vào.
“Tướng quân tối nay đến Đào Hoa uyển.” Tì Ba đóng cửa lại, hạ giọng nói.
Tần Nguyệt đặt quyển thư xuống, trầm mặc một lát rồi nhìn về phía Tì Ba:
“Hiện tại vẫn còn ở đó sao?”
Tì Ba gật đầu.