Tì Ba thấy nàng buông đũa, liền sai người dọn đồ ăn đi, sau đó đuổi theo nàng vào noãn các.
“Phu nhân, việc này tướng quân hẳn cũng không phải cố ý giấu ngài.” Tì Ba nhỏ giọng khuyên nhủ, “Lão phu nhân cũng không biết, nếu không phải cần chuẩn bị sân viện, nhị gia đại khái cũng sẽ không nói với lão phu nhân.”
Tần Nguyệt liếc nhìn Tì Ba một cái.
Từ khi nàng đến Dung gia, Tì Ba đã theo hầu nàng, mấy năm như vậy, đủ thấy trung thành. Nàng biết Tì Ba nói vậy là để khuyên giải nàng, cũng biết Tì Ba đều nhìn thấy tình cảnh của nàng trước mắt, lúc này nói những lời này chẳng qua cũng chỉ để an ủi nàng mà thôi.
“Ngươi đi xuống ăn cơm đi! Ta muốn một mình yên tĩnh.” Tần Nguyệt không muốn nói gì thêm với Tì Ba, nàng cũng hoàn toàn không cần bất kỳ sự an ủi nào. Tì Ba muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lặng lẽ lui ra ngoài.
Mùa đông ban ngày luôn ngắn ngủi, phảng phất như chỉ trong chớp mắt, trời đã lại tối.
Tối hôm đó, Dung Chiêu không trở về.
Ngày hôm sau, hắn vẫn không ở trong nhà.
Đến trưa ngày thứ ba, Tì Ba đến nói với nàng, khách quý kia đã tới, ngựa xe và y phục vô cùng phô trương, trong phủ trực tiếp mở trung môn, để vị khách ấy tiến vào vô cùng nhanh chóng, đi thẳng đến Đào Hoa uyển.
Tần Nguyệt ngồi trong noãn các, trong lòng không rõ là cảm giác gì.
“Bất quá, có vẻ cũng không làm kinh động quá nhiều người.” Tì Ba tiếp tục nói, “Lão phu nhân hình như muốn đến Đào Hoa uyển bái kiến nhưng tướng quân đã trực tiếp ngăn cản, không cho lão phu nhân qua đó.”
Dừng một chút, nàng nhìn về phía Tần Nguyệt, cẩn trọng nói: “Tướng quân không nói với phu nhân, hẳn cũng là vì nguyên nhân này đi? Có lẽ vị khách quý này không muốn gặp người ngoài, cho nên ngay từ đầu cũng không định nói với lão phu nhân.”
Tần Nguyệt trong lòng cười lạnh, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay tuyết đã ngừng, ánh mặt trời xem như tươi đẹp nhưng gió bắc vẫn không dừng, thời tiết càng thêm rét lạnh.
“Nô tỳ sai người qua Đào Hoa uyển xem thử, dù sao cũng phải hỏi thăm xem vị khách quý này có thân phận thế nào.” Tì Ba nói, “Phu nhân yên tâm, nếu có chuyện gì, nô tỳ nhất định báo cho ngài trước.”
Đến buổi chiều, thân phận của vị khách quý kia vẫn chưa hỏi thăm ra nhưng tin tức về việc toàn bộ hạ nhân ở Đào Hoa uyển bị thay đổi thì đã truyền khắp trong phủ.
Nghe nói đây là do Dung Chiêu đích thân sắp xếp, không hề thông qua Lâm thị hay Dung Vân. Hắn còn phái thân binh canh giữ bên ngoài Đào Hoa uyển, không cho bất kỳ ai trong phủ qua đó.
Khi kể lại chuyện này, Tì Ba vô cùng cẩn thận, giống như sợ nói sai điều gì khiến Tần Nguyệt không vui, nàng tỉ mỉ lựa chọn từ ngữ, nói: “Dù sao... xem ra ý tướng quân là người này chỉ ở tạm, không có liên quan gì đến trong phủ, đúng không? Nếu không, cũng đâu cần phải thay đổi toàn bộ hạ nhân.”
“Vậy vị khách quý kia là nam hay nữ?” Tần Nguyệt giương mắt nhìn về phía Tì Ba.
Tì Ba do dự một lát nhưng cuối cùng vẫn thành thật trả lời: “Nghe nói là một nữ nhân.”
Tần Nguyệt cảm giác tim mình lỡ mất một nhịp. Nàng nhìn chằm chằm Tì Ba, lặp lại: “Là một nữ nhân?”
Tì Ba gật đầu, lại vội vàng bổ sung: “Phu nhân, tướng quân đối với ngài thế nào, chúng nô tỳ đều nhìn thấy. Nữ nhân này nói không chừng chỉ là bằng hữu cũ trên triều đình, có lẽ vì lý do nào đó nên tướng quân mới mời vào phủ mà thôi!”
“Đúng không?” Tần Nguyệt khẽ cười nhưng rất nhanh nụ cười liền không duy trì nổi. “Chỉ mong là vậy......”
Buổi tối, Dung Chiêu đến chính viện. Hắn thay bộ y phục thường ngày, dưới ánh đèn trông tuấn mỹ vô trù, phong thái vô song.
Tần Nguyệt ngẩn người nhìn hắn hồi lâu, đến mức hắn cũng không nhịn được mà mỉm cười.
“Nguyệt nhi nhìn ta như vậy làm gì? Trên mặt ta có gì dơ sao?” Hắn tiến đến gần, ngồi bên cạnh nàng rồi nắm lấy tay nàng để sưởi ấm. “Hôm nay thật mệt, không biết bao giờ mới có thể thực sự nghỉ ngơi một thời gian.”
“Vì sao mệt?” Tần Nguyệt nhìn hắn.
Dung Chiêu cười đáp: “Còn không phải vì chuyện triều đình sao? Nói với nàng cũng không rõ ràng được, liên lụy quá nhiều. Từ tiên đế đến nay, có nói cả ngày cũng không hết.”
Tần Nguyệt mím môi, chậm rãi rút tay ra khỏi tay hắn.
“Làm sao vậy?” Dung Chiêu lại nắm lấy, bao bọc trong lòng bàn tay mình. “Tay nàng lạnh như vậy, để ta sưởi ấm cho.”
“Bọn họ nói trong phủ có khách quý.” Tần Nguyệt nhìn thẳng vào hắn. “Là ai?”
Dung Chiêu không mấy bận tâm, chỉ khẽ cười, đáp: “Một người không quan trọng, dù sao cũng chỉ ở lại phủ ta một thời gian mà thôi.”