Lý Mỹ Na quả nhiên không có ý định rời đi. Cô ấy quay sang hỏi Chu Chi Môi: "Này cậu nói xem, có phải Hách Duy Thác còn đẹp trai hơn mấy ngôi sao Hollywood không?"
Ngay giây tiếp theo điện thoại Chu Chi Môi rung lên, có tin nhắn.
Đồ chó: [Xem đủ trò vui rồi chứ?]
Chu Chi Môi bỗng thấy tim mình hẫng một nhịp. Rõ ràng cô đứng ở vị trí khuất tầm nhìn, từ đầu đến cuối ánh mắt của Hách Duy Thác chưa từng liếc về phía cô.
Vậy làm sao… làm sao anh biết được cô đang đứng đó xem trò vui?
Còn chưa kịp trả lời thì một tin nhắn khác lại tới.
Đồ chó: [Lên tầng thượng.]
Tầng thượng, nơi có căn phòng tổng thống không mở cửa cho công chúng, là chỗ ở tạm của Hách Duy Thác mỗi khi anh cần ở lại đây.
Chu Chi Môi không có lý do gì để từ chối lời triệu tập của Hách Duy Thác, chỉ có thể kiếm đại một cái cớ nói với Lý Mỹ Na rằng mình phải về nghỉ ngơi trước.
Lý Mỹ Na hiểu ý, vẫy tay với cô: "Đi đường cẩn thận nhé."
"Ừ, cậu cũng về sớm đi, đừng ham vui quá."
Chu Chi Môi rời khỏi sảnh tiệc bằng cửa sau. Gần như vừa bước đến trước thang máy thì đã thấy trợ lý John của Hách Duy Thác đang đứng đợi sẵn.
John mặc vest chỉn chu, rõ ràng là được phân công đến đón Chu Chi Môi rồi đưa cô lên bằng thẻ từ riêng.
Chu Chi Môi mỉm cười rạng rỡ, lễ phép cảm ơn John. Cô biết rõ “giơ tay không đánh người mặt tươi cười”. Trước kia vì cái gương mặt lúc nào cũng như đưa đám của mình mà cô đã phải chịu không ít thiệt thòi.
John khẽ nhếch môi, giọng máy móc: "Hách Duy Thác tiên sinh đang đợi cô ở phòng. Tâm trạng anh ấy… không tốt lắm."
"Vâng, cảm ơn anh đã nhắc."
"Không có gì."
Việc tiết lộ tâm trạng của ông chủ rõ ràng không nằm trong phạm vi công việc của một trợ lý như John. Nhưng con người ai chẳng có tình cảm. Sau nhiều lần tiếp xúc, Chu Chi Môi không ngừng tìm cách kéo gần quan hệ với anh ta. Băng có lạnh đến đâu thì nếu phơi nắng lâu cũng sẽ tan.
John không còn trẻ, tầm ba mươi lăm tuổi, đúng kiểu “trên có cha mẹ, dưới có con nhỏ” như lời người Trung thường nói. Chu Chi Môi là người phụ nữ duy nhất ở bên Hách Duy Thác suốt ba năm qua, nên John đối xử với cô cũng có phần nào khác biệt.
Không lâu sau thang máy đưa Chu Chi Môi lên tới tầng cao nhất. Cô bước ra, theo lối quen thuộc đến thẳng căn phòng tổng thống dành riêng cho Hách Duy Thác.
Lần đầu tiên giữa cô và Hách Duy Thác xảy ra chuyện cũng chính là tại nơi này. Có quá nhiều ký ức không mấy tốt đẹp, nhục nhã, tồi tệ, và bối rối.
Khi ấy, Hách Duy Thác như một bậc đế vương ngồi trên ngai vàng, từ trên cao quan sát nhất cử nhất động của Chu Chi Môi. Cô còn non nớt, cố tỏ ra bình thản mà cởi bỏ hết mọi lớp phòng vệ, dùng đầu ngón tay mảnh khảnh mơn trớn làn da trắng trẻo của mình, run rẩy nghe anh thờ ơ ra lệnh: “Tự làm ướt mình đi.”
Dĩ nhiên anh sẽ không tốn thời gian để an ủi cô.
Lúc này cánh cửa phòng khép hờ. Chu Chi Môi giơ tay gõ nhẹ hai tiếng, không chờ hồi đáp đã bước vào.
Vừa vào đến nơi, việc đầu tiên cô làm là đi rửa tay sạch sẽ. Đây là nghi thức bắt buộc mỗi khi tiếp xúc với Hách Duy Thác. Nếu có thời gian dư dả thì cô còn phải tắm gội toàn thân.
Dù vậy hiện tại Hách Duy Thác không còn khắt khe như trước. Đã có mấy lần anh trực tiếp hôn cô ngay trên xe. Lần gần nhất họ gặp nhau là cách đây gần một tháng. Anh vừa công tác về, bảo John lái xe dừng thẳng trước cửa studio ERE. Vừa thấy cô lên xe anh đã lập tức hôn tới tấp, cuồng nhiệt không chút báo trước.
Chắc vì đã kìm nén quá lâu nên anh cần một sự giải tỏa tức thời. Nghĩ kỹ thì cũng dễ hiểu thôi.
Hách Duy Thác là người cực kỳ tự kỷ luật, không hút thuốc, không nghiện rượu, thậm chí chẳng màng đến cờ bạc. Thứ duy nhất khiến anh mất kiểm soát… có lẽ là bản năng sinh lý. Con người dẫu lý trí đến đâu thì vẫn không thể hoàn toàn vượt qua bản chất.
Chu Chi Môi cúi đầu đứng trước bồn rửa tay, cảm giác đầu nặng chân nhẹ càng lúc càng rõ. Cô hơi choáng váng, thần trí lơ mơ, có lẽ vì mấy hôm liền thiếu ngủ nên hệ miễn dịch yếu đi, cảm cúm càng thêm nặng.
Hách Duy Thác cực kỳ ghét bệnh tật, chưa bao giờ cho phép cô lại gần anh khi đang ốm. Anh ghét mầm bệnh.
Cô đang phân vân có nên đeo khẩu trang không thì phía sau vang lên một giọng trầm lạnh: "Cởi đồ bẩn trên người tôi ra."
Âm thanh thấp mà rõ, như có lực hút vang lên đột ngột khiến Chu Chi Môi giật thót. Theo phản xạ cô ngẩng đầu nhìn lên và thấy Hách Duy Thác không biết đã đứng phía sau lưng mình từ lúc nào.
Đứng dưới ánh sáng ngược, Hách Duy Thác trông như một bóng ma không mang theo chút hơi ấm, cả người toát ra khí lạnh ẩm ướt.