Sau Khi Từ Trong Đống Rác Bò Ra

Quyển 1 - Chương 15

Tinh Phù do Tinh Phù Sư dùng tinh thần lực vẽ nên bằng phương thức đặc biệt, là những phù văn có năng lực khác nhau, cùng với dược tề của Dược Tề Sư được mệnh danh là hai đại vũ khí kiếm tiền của giới tinh tế, vô cùng quý giá.

Nhưng đồng thời, Tinh Phù thông thường có thể sử dụng lâu dài, trừ khi bị phá hủy bằng bạo lực, nếu không căn bản không thể chạm vào là hỏng ngay được.

Mà Kekin chỉ là một bộ quần áo đã có khắc Tinh Phù quý giá, điều này không chỉ đơn giản là một câu lắm tiền nhiều của có thể giải thích được, nó còn đại diện cho hai chữ —— quyền thế.

Vì vậy, cho dù biết Kekin đang ăn vạ, Lôi Lực Mông cũng phải cố gắng đè nén cơn tức giận xuống.

Chỉ có điều, cậu ta dù cố nhẫn nhịn thế nào cũng vẫn chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi, gân xanh trên cánh tay mơ hồ nổi lên.

“Anh muốn bồi thường thế nào?”

“Đơn giản, hợp đồng mới ký năm nay, chia lợi nhuận, gia tộc Ryan của tôi, muốn chiếm bảy phần.”

“Không thể nào!” Lôi Lực Mông không nghĩ ngợi lập tức từ chối: "Vậy thì chúng tôi thà trực tiếp trao đổi với Quân khu 7 còn hơn!”

Sắc mặt Kekin hơi tối lại: "Vậy sao, thật khiến người ta không vui...”

Khí Yếm im lặng hồi lâu đột nhiên xen vào một câu: “Không vui thì đã sao?”

Từ lúc vào đây, trong lòng cậu luôn có một cảm giác bực bội khó tả, như có thứ gì đó đang rục rịch muốn động đậy, nhưng lại không thể nắm bắt được.

Đứa trẻ hiếm khi bực bội gãi đầu, túm tóc nhỏ càng thêm rối.

Thuật Viêm: “...”

Ngầu thật.

Kekin cười lạnh một tiếng: “Nhóc con, hôm nay thiếu gia sẽ cho mày thấy, thiếu gia có thể làm gì!”

Hắn giẫm một chân lên đầu người công nhân đang nằm rạp dưới đất, dùng sức nghiền nghiền: “Cách đối phó với rác rưởi, chính là nghiền nát nó!”

Đối phó với rác rưởi...

Khí Yếm mặt không cảm xúc: “Mày tiêu rồi.”

Cậu nắm chặt que kẹo mυ'ŧ trong lòng bàn tay.

Tuy nhiên đúng lúc này, dị biến đột ngột xảy ra.

Người công nhân mỏ bị Kekin giẫm dưới chân phát ra tiếng “khè khè”, hai tay dần biến thành móng vuốt sắc nhọn, túm lấy bàn chân trên đầu mình: “Buông... buông tôi ra...”

Cảm giác bực bội trong lòng Khí Yếm đã tìm được nguồn cơn.

Cậu có thể cảm ứng được người công nhân mỏ sắp bị thoái hóa.

Lôi Lực Mông kéo bọn họ lùi nhanh một bước, rõ ràng là rất có kinh nghiệm, ra lệnh cho giám công: “Thoái hóa cấp F, đi lấy dược tề hồi phục!”

“Vâng.”

Tên Kekin kia không phải là thứ vô dụng không não, gã không hề sợ hãi, ngược lại càng thêm ghê tởm mà giẫm mạnh hơn, đè xuống lực đạo tăng cường không ít dưới chân.

“Rác rưởi chính là rác rưởi, phế vật chính là phế vật, dễ dàng bị ảnh hưởng như vậy, không bằng...”

Gã cười độc ác, dùng sức dưới chân, đá bay người công nhân mỏ đi, đồng thời rút ra một khẩu súng năng lượng, nhắm vào đầu người công nhân——

“Pằng——!”

Mọi chuyện xảy ra trong nháy mắt, ba người Khí Yếm căn bản không kịp phản ứng, khi hoàn hồn lại, đầu của người công nhân mỏ kia đã hoàn toàn tách khỏi cơ thể, mắt trợn trừng đau đớn, máu và dịch não văng tung tóe khắp sàn.

“Kekin!!”

Lôi Lực Mông giận dữ nói: “Chỉ là thoái hóa cấp F, người vẫn còn cứu được! Đây là mày vô cớ gϊếŧ người!”

Kekin hừ cười: “Xử lý một thứ bẩn thỉu, sao có thể gọi là vô cớ gϊếŧ người? Huống hồ, với thân phận Tinh Phù Sư bậc ba của thiếu gia đây, cho dù là vô cớ gϊếŧ người...”

Gã chĩa súng năng lượng vào đầu Khí Yếm, ngón trỏ tay phải đặt lên cò súng: “...thì chúng mày làm gì được tao? Nhà họ Lôi chúng mày chẳng qua chỉ là một con chó ăn xin dưới chân gia tộc Ryan tao mà thôi. Là chủ nhân, nhìn chúng mày không vừa mắt, đá một cái là ngoan ngoãn ngay.”

Cảm giác nguy hiểm trong lòng Khí Yếm dâng lên, cậu nhanh chóng né sang một bên! Gần như cùng lúc đó, que kẹo mυ'ŧ cậu nắm trong tay và viên đạn năng lượng từ súng của Kekin bắn ra!

Trên trời truyền đến một tiếng quát lớn: “Dừng tay!”

Trong gang tấc, hai bóng người từ trên trời hạ xuống. Một người đàn ông mặc quân phục với khuôn mặt cương nghị chắn trước người Khí Yếm, dùng một quyền đấm nát viên đạn năng lượng, sóng xung kích dư chấn thổi khiến người ta không mở nổi mắt.

Người đàn ông mặc quân phục quay người cười với Khí Yếm phía sau: “Cậu nhóc, lại gặp nhau rồi.”

Khí Yếm: “Trung úy Trình?”

Kekin ở phía bên kia thì không may mắn như vậy, que kẹo tẩm tinh thần lực kia gần như ngay lập tức xuyên thủng Tinh Phù chỉ có chức năng phòng ngự vật lý trên quần áo gã, xuyên qua vai gã, kéo theo một vệt máu, cắm sâu vào vách núi phía sau.

Kekin ôm vai hét thảm, hai tên hộ vệ phía sau lập tức căng thẳng tiến lên bảo vệ gã.

Gã trước tiên nhìn Khí Yếm một cách độc địa, sau đó quay sang người đàn ông đứng cạnh Trung úy Trình, người có bảy phần giống Lôi Lực Mông.

“Chủ khu mỏ Lôi, ông mang người của Quân khu 7 đến đây là có ý gì?”

Lôi Nhận trước tiên đấm mạnh Lôi Lực Mông một cú, mắng: “Thằng nhóc hư đốn, suốt ngày chỉ biết gây chuyện cho tao!”

Khí Yếm nhìn tên cao hai mét Lôi Lực Mông tủi thân co lại thành một cục, trốn sau lưng cậu, rồi lặng lẽ giơ ngón cái, tỏ vẻ cực kỳ tán thưởng cú ra tay dứt khoát vừa rồi của cậu: “Anh Yếm! Quá đỉnh!”

Khí Yếm nghiêm túc: “Cho dù là rác rưởi, cũng có tôn nghiêm của riêng mình, tái chế đúng cách rất quan trọng.”

Lôi Lực Mông: “...” Cái quái gì vậy, sao hắn nghe không hiểu?

Kekin: “Chủ khu mỏ Lôi! Thiếu gia đang nói chuyện với ông đấy!”