“Để tao xem, là ai dám, dám...” Lôi Lực Mông đi vào vòng trong, nhìn kỹ lại, lời nói trong miệng lập tức nghẹn lại, trong mắt hiện lên vẻ mặt như gặp ma.
Khí Yếm nhấc mí mắt đang lim dim lên: “Ồ, là mày à, đồ mít ướt.”
Khóe miệng Lôi Lực Mông giật giật, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Thôi rồi thôi rồi đúng là thôi rồi! Sao cái vị tổ tông này lại học cùng trường với hắn chứ?!
Trớ trêu thay, tên mập hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của anh họ mình, vội vàng nói: “Anh họ, chính là thằng nhóc này, nó đánh vào mũi em! Anh mau cho nó biết tay đi, để nó biết... oaoaoa——!”
Lôi Lực Mông tát cho Lôi Phùng một cái xây xẩm mặt mày.
“Biết cái gì mà biết, toàn gây rắc rối cho tao!”
Sau đó, Lôi Phùng trơ mắt nhìn anh họ mình quay người, khuôn mặt lập tức nở một nụ cười như hoa, đi đến bên cạnh Khí Yếm, thân hình cao lớn hai mét ủy khuất ngồi xổm xuống, thu mình thành một cục lớn.
“Anh, duyên phận! Không ngờ chúng ta lại học cùng trường! Còn chưa biết anh tên...”
“Khí Yếm.”
Lôi Lực Mông: “Anh Yếm!”
Hắn nhanh chóng lấy từ không gian trữ vật ra một nắm kẹo mυ'ŧ đủ loại màu sắc, cung kính dâng lên trước mặt Khí Yếm như đồ cúng: “Anh Yếm, kẹo của ngài!”
Cái gì thế này???
Mọi người xung quanh như bị sét đánh tập thể, chết lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, mơ màng như đang nằm mơ.
Đây là Lôi Lực Mông đánh người ta khóc cha gọi mẹ? Đây là tên họ Lôi cao lớn ngông cuồng hết cỡ? Đang đùa ai thế này?!
Rồi họ nhìn thấy, đứa trẻ vừa u ám vừa ngầu kia nhận lấy nắm kẹo mυ'ŧ, vỗ vỗ vai Lôi Lực Mông.
“Biết giữ lời.”
Lôi Lực Mông vỗ ngực: “Đó là đương nhiên, nhà họ Lôi em làm ăn, coi trọng nhất chính là hai chữ thành tín.”
Hắn đứng dậy vẫy tay: “Tan hết đi, tan hết đi! Anh Yếm đi ăn cơm đấy, không có mắt à?”
Người xung quanh ào ào tản ra.
“Anh Yếm, mời anh mau vào, đừng để bị đói.”
Thuật Viêm kéo Lâm Tân Nhã đang ngây người ra, buồn cười lắc đầu: “Đi thôi.”
Có Lôi Lực Mông mở đường, xung quanh lập tức yên tĩnh đi nhiều. Khí Yếm cuối cùng cũng thỏa mãn ăn bữa cơm đầu tiên kể từ khi mượn xác sống lại.
Lôi Phùng đứng ngây người bên ngoài hồi lâu, lẩm bẩm: “Chuyện... quá, quá vô lý rồi...”
Phải nói là bình thường Lôi Lực Mông bị người khác đánh, đánh không lại thì nhiều nhất cũng chỉ đi đường vòng, nhưng lần này tình hình khác.
Hôm qua hắn cà nhắc về nhà, tự nhiên không thể giấu được đôi mắt tinh tường của cha hắn. Sau khi hỏi rõ mọi chuyện, hai cha con cùng nhau bàn bạc đến nửa đêm, cảm thấy đứa trẻ đánh người kia không phải người thường.
Nhà họ Lôi tuy có chút quyền thế ở hành tinh Di Phong, nhưng lại phát triển dựa vào mỏ thạch anh tím, trong gia tộc quá ít hậu bối có thiên phú tu luyện. Nếu không có lối thoát khác, nhà họ Lôi mạnh nhất cũng chỉ đến thế, căn bản không thể tiến xa hơn.
Nhà họ Lôi kinh doanh bao nhiêu năm, tự nhiên hiểu làm thế nào để tối đa hóa lợi ích, thay vì gây thù chuốc oán, không bằng kết giao.
Cho dù Khí Yếm chỉ là một đứa trẻ khoảng mười tuổi, nhưng một đứa trẻ có thể đánh thắng võ giả bậc hai, sao có thể là nhân vật đơn giản? Biết đâu sau lưng cậu còn có thế lực hùng mạnh hơn đứng sau.
Lôi Lực Mông mơ hồ có chút suy đoán về ánh sáng xanh lóe lên từ cây gậy khi Khí Yếm đánh hắn hôm qua, nhưng lại không nói cho cha hắn biết.
Ăn cơm xong, Khí Yếm và Lôi Lực Mông kết bạn trên máy tính cá nhân với nhau.
Lôi Lực Mông: “Tuy em lớn hơn anh bốn tuổi, nhưng xưa nay ai mạnh hơn thì làm anh, sau này anh Yếm cứ gọi tên em là được rồi.”
Thời gian buổi chiều trôi qua nhanh chóng, trong ánh hoàng hôn khi gã khờ cao lớn vẫy tay chào tạm biệt, Khí Yếm lần thứ hai đến phòng của Viện trưởng Ander.
Cậu muốn hỏi về tình hình cụ thể của Tinh Khống Sư.
Cốc cốc cốc——
“Viện trưởng Ander, ngài có ở đó không ạ?”
“Vào đi.”
Khí Yếm đi vào, đóng cửa lại.
Viện trưởng Ander cười tủm tỉm bưng một tách trà nóng: “Có chuyện gì sao, nhóc con?”
Khí Yếm gật đầu, sau đó đầu ngón tay ngưng tụ một vệt sáng xanh. Ánh sáng xanh thẫm vui vẻ nhảy múa trong lòng bàn tay cậu, thỉnh thoảng điểm xuyết ánh vàng kim, vừa bí ẩn vừa lộng lẫy.
Xoảng——! Tách sứ vỡ tan tành trên sàn, hơi nóng lững lờ bốc lên.
Viện trưởng Ander thất thố đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào ánh sáng xanh nơi đầu ngón tay Khí Yếm, cảm nhận được dao động năng lượng đặc biệt bên trong.
“Đây là—— Vật chất hóa tinh thần lực?!”
*
Chương 4: Suýt Chết Rồi
Hóa ra đúng là tinh thần lực thật.
Viện trưởng Ander như sợ mình nhìn nhầm, ghé sát lại xem kỹ, nâng kính lão lên xuống mấy lần, cuối cùng vẻ mặt phức tạp đứng dậy nhìn đứa trẻ vừa mới nhập học này.
“Nhóc con, con tu luyện thế nào vậy?”
Tuổi còn nhỏ đã có thể vật chất hóa tinh thần lực, đặt chân vào ngưỡng cửa Tinh Khống Sư, tiềm năng cỡ này chỉ có ở hậu duệ của các gia tộc đỉnh cấp tại hành tinh hạng một mới có. Mà hành tinh Di Phong nhỏ bé của họ đã hai mươi năm rồi chưa xuất hiện Tinh Khống Sư nào.
Đứa trẻ này không có người hướng dẫn chăm sóc bên cạnh, loạng choạng tu luyện đến bây giờ, chắc chắn đã vô cùng khắc khổ chăm chỉ.
Tu luyện thế nào ư?
Khí Yếm ngẩn ra: “Bẩm sinh mà? Ngài không có sao?”
Viện trưởng Ander, người vừa tự tưởng tượng cảnh Khí Yếm nhịn ăn nhịn uống mò mẫm tu luyện: “...”