Những ngày sau khi trồng những bụi "Huyết Cầm" quanh nhà, gia đình Bảo Vy sống trong sự quan sát cẩn trọng. Họ thay nhau canh gác vào ban đêm, dõi theo bóng tối và lắng nghe mọi âm thanh. Mùi hương nồng nàn, hơi hắc của lá cây "Huyết Cầm" lan tỏa trong không khí, tạo ra một lớp "hàng rào" vô hình bao bọc lấy ngôi nhà.
Ban đầu, họ không nhận thấy sự khác biệt nào. "Kẻ Rình Rập" vẫn lảng vảng đâu đó trong khu rừng phía sau, tiếng gầm gừ khe khẽ vẫn vọng lại vào ban đêm, khiến tim mọi người không khỏi thắt lại.
Nhưng sau khoảng một tuần, họ bắt đầu nhận thấy sự thay đổi. Số lần "Kẻ Rình Rập" tiếp cận hàng rào giảm hẳn. Thay vì lảng vảng gần nhà, chúng giữ khoảng cách xa hơn, dường như e ngại mùi hương kỳ lạ tỏa ra từ những bụi cây. Thậm chí, một vài lần, Tố Sang còn nhìn thấy chúng dừng lại ở bìa rừng, ngửi ngửi không khí rồi quay đầu bỏ đi.
"Có vẻ như nó có tác dụng thật rồi!" Tố Sang mừng rỡ nói với Bảo Vy trong một buổi tuần tra đêm.
Bảo Vy gật đầu, nhưng cô vẫn không dám lơ là cảnh giác. "Chúng ta vẫn phải cẩn thận. Có lẽ chúng chỉ đang thăm dò thôi."
Dù vậy, sự hiệu quả ban đầu của "Huyết Cầm" cũng mang lại cho gia đình Bảo Vy một khoảng thời gian yên bình hiếm hoi. Họ tận dụng thời gian này để củng cố thêm ngôi nhà, sửa chữa những chỗ hư hỏng và tích trữ thêm lương thực. Ngọc Ly cũng vui vẻ và hoạt bát hơn, bé con dường như cảm nhận được sự an toàn hơn khi không còn nghe thấy những tiếng động đáng sợ vào ban đêm.
Một buổi chiều, khi Bảo Vy và Mai An đang làm việc trong vườn, họ nghe thấy tiếng bước chân lạ tiến đến gần. Cả hai lập tức cảnh giác, cầm theo những dụng cụ làm vườn có thể dùng làm vũ khí.
Một nhóm ba người xuất hiện ở cuối con đường. Họ mặc quần áo rách rưới, mang theo những ba lô lớn và có vẻ rất mệt mỏi. Khi nhìn thấy Bảo Vy và Mai An, họ dừng lại và giơ tay lên tỏ ý không gây hấn.
"Xin chào," người đàn ông đi đầu nói, giọng ông ta khàn khàn. "Chúng tôi chỉ là những người đi đường. Chúng tôi có thể xin một chút nước được không?"
Bảo Vy và Mai An nhìn nhau, rồi từ từ hạ thấp cảnh giác. Họ nhận ra những người này không có vẻ gì là nguy hiểm.
"Vâng, mời ông vào," Bảo Vy nói, ra hiệu cho họ đi theo.
Họ dẫn ba người lạ mặt vào sân nhà và mời họ ngồi nghỉ dưới bóng cây. Mẹ Ngọc mang ra một bình nước mát và một ít bánh mì cho họ.
Những người lạ mặt tỏ ra vô cùng biết ơn. Họ giới thiệu mình là ông Nam, cô Lan và cậu Bình. Họ kể rằng mình đang trên đường tìm đến một khu định cư an toàn hơn ở phía nam thành phố.
"Chúng tôi đã đi bộ mấy ngày rồi, nước uống và thức ăn gần cạn kiệt," ông Nam nói, giọng ông ta đầy vẻ mệt mỏi.
Gia đình Bảo Vy lắng nghe câu chuyện của họ với sự cảm thông. Họ hiểu được những khó khăn và nguy hiểm mà những người sống sót phải đối mặt trong thế giới này.
"Chúng tôi rất tiếc là không có nhiều đồ để giúp đỡ mọi người," mẹ Ngọc nói. "Nhưng chúng tôi có thể chia sẻ một ít lương thực và nước uống cho chuyến đi của mọi người."
Ông Nam và hai người đi cùng vô cùng cảm kích trước lòng tốt của gia đình Bảo Vy. Họ trò chuyện với nhau một lúc, chia sẻ những thông tin về tình hình ở những khu vực khác nhau của thành phố.
"Nghe nói ở phía nam có một khu định cư lớn, được bảo vệ rất tốt," cô Lan nói. "Có nhiều người sống sót tập trung ở đó, họ cùng nhau xây dựng lại cuộc sống."
Thông tin này khiến Bảo Vy và gia đình cảm thấy hứng thú. Có lẽ việc tìm đến một cộng đồng lớn hơn sẽ mang lại cho họ sự an toàn và những cơ hội tốt hơn trong tương lai.
"Mọi người có biết đường đến đó không?" Bảo Vy hỏi.
"Chúng tôi đang cố gắng tìm đường đi," cậu Bình đáp. "Nhưng đường xá bây giờ rất khó đi, nhiều nơi bị chặn hoặc nguy hiểm."
Mai An nhanh chóng mở Cửa Sổ Thế Giới và tìm kiếm thông tin về khu định cư ở phía nam mà cô Lan đã nhắc đến. Cô tìm thấy một vài bài viết và tin nhắn của những người chơi khác nói về một khu vực có tên "Bình Minh", được xây dựng bởi một nhóm quân nhân và những người sống sót có kinh nghiệm.
"Em tìm thấy rồi!" Mai An reo lên. "Khu định cư "Bình Minh" nằm cách đây khoảng năm mươi cây số về phía nam. Có vẻ như đó là một nơi rất an toàn và có tổ chức."
Ông Nam và hai người đi cùng tỏ ra rất vui mừng khi nghe được thông tin này. Họ xin phép ở lại nghỉ ngơi một đêm tại nhà Bảo Vy trước khi tiếp tục hành trình vào sáng hôm sau.
Gia đình Bảo Vy vui vẻ đồng ý. Họ chia sẻ bữa tối đạm bạc với những người khách lạ, cùng nhau trò chuyện và trao đổi những kinh nghiệm sống sót.
Sáng hôm sau, trước khi ông Nam, cô Lan và cậu Bình rời đi, gia đình Bảo Vy đã chuẩn bị cho họ một ít lương thực và nước uống cho chuyến đi. Họ cũng chỉ dẫn đường đi đến khu định cư "Bình Minh" dựa trên những thông tin mà Mai An đã tìm được.
"Cảm ơn mọi người rất nhiều," ông Nam nói, giọng ông ta đầy cảm kích. "Chúng tôi sẽ không bao giờ quên lòng tốt của gia đình các bạn."
Sau khi những người khách lạ rời đi, gia đình Bảo Vy ngồi lại với nhau, suy nghĩ về những thông tin mà họ vừa nghe được. Khu định cư "Bình Minh" có vẻ là một lựa chọn tốt cho tương lai của họ.
"Chúng ta có nên đến đó không?" Tố Sang hỏi.
"Em nghĩ chúng ta nên cân nhắc," Bảo Vy đáp. "Sống trong một cộng đồng lớn hơn có thể an toàn hơn và có nhiều cơ hội hơn."
"Nhưng chúng ta cũng đã quen với cuộc sống ở đây," mẹ Ngọc nói, giọng bà có chút do dự. "Chúng ta đã xây dựng được một ngôi nhà và một khu vườn nhỏ."
"Chúng ta có thể mang theo những thứ cần thiết," bố Long nói. "Quan trọng nhất là sự an toàn của cả gia đình."
Mai An tiếp tục tìm kiếm thông tin về khu định cư "Bình Minh" trên Cửa Sổ Thế Giới. Cô tìm thấy nhiều bài viết và hình ảnh về nơi này. Có vẻ như đó là một khu vực rộng lớn, được bao quanh bởi những bức tường cao và có hệ thống phòng thủ rất kiên cố. Bên trong, có nhà ở, khu trồng trọt, bệnh viện và cả trường học.
"Có vẻ như "Bình Minh" là một nơi thực sự an toàn và phát triển," Mai An nói. "Em nghĩ chúng ta nên thử đến đó."
Sau nhiều ngày suy nghĩ và thảo luận, cuối cùng gia đình Bảo Vy đã đưa ra quyết định. Họ sẽ chuẩn bị cho một chuyến đi dài đến khu định cư "Bình Minh". Họ sẽ mang theo những gì có thể và hy vọng sẽ tìm được một cuộc sống tốt đẹp hơn ở đó.
Tuy nhiên, họ cũng biết rằng chuyến đi này sẽ không hề dễ dàng. Họ sẽ phải đối mặt với nhiều nguy hiểm và thử thách trên đường đi. Nhưng họ tin rằng, với sự đoàn kết và quyết tâm, họ sẽ vượt qua được tất cả.
Trong khi họ đang chuẩn bị cho chuyến đi, Cửa Sổ Thế Giới lại hiện lên một thông báo mới:
[Nhiệm Vụ Cá Nhân: Dấu Vết Quá Khứ]
[Thời gian: 7 ngày]
[Địa điểm: Khu vực trường học cũ của bạn]
[Mục tiêu: Tìm kiếm những đồ vật cá nhân còn sót lại. Phần thưởng: Vật phẩm đặc biệt.]
Bảo Vy khựng lại khi đọc thông báo này. Khu vực trường học cũ... đó là nơi mà cô đã mất đi những người bạn thân thiết trong ngày "Thanh Lọc". Ký ức đau buồn ùa về, khiến tim cô thắt lại.
"Có chuyện gì vậy, Vy?" Tố Sang lo lắng hỏi khi thấy vẻ mặt khác lạ của em gái.
Bảo Vy đưa tay chỉ vào thông báo trên Cửa Sổ Thế Giới. Cả gia đình cùng nhau đọc.
"Con có muốn tham gia nhiệm vụ này không?" mẹ Ngọc lo lắng hỏi.
"Nơi đó có thể rất nguy hiểm."
Bảo Vy im lặng một lát. Cô biết rằng việc quay trở lại trường học cũ sẽ rất khó khăn về mặt tinh thần. Nhưng cô cũng tò mò về "vật phẩm đặc biệt" mà hệ thống hứa hẹn. Có lẽ nó sẽ giúp ích cho họ trong cuộc sống sau này.
"Con nghĩ con nên đi," Bảo Vy nói, giọng cô đầy quyết tâm. "Con muốn xem còn gì sót lại ở đó không."
Cả gia đình đều lo lắng cho Bảo Vy, nhưng họ hiểu rằng đây là quyết định của cô. Họ hứa sẽ chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho cô và cầu chúc cô may mắn trong nhiệm vụ này.
Quyết định đã được đưa ra. Trước khi bắt đầu hành trình đến khu định cư "Bình Minh", Bảo Vy sẽ thực hiện nhiệm vụ cá nhân của mình, đối mặt với những ký ức đau buồn và những nguy hiểm tiềm ẩn trong khu vực trường học cũ. Hành trình sinh tồn của gia đình cô vẫn còn rất dài, và mỗi bước đi đều ẩn chứa những bất ngờ không lường trước.