Quyết tâm bảo vệ ngôi nhà và những người thân yêu, gia đình Bảo Vy bắt tay ngay vào việc lên kế hoạch cho chuyến đi tìm cây độc. Mai An đã tìm được thông tin khá chi tiết về loại cây mà họ cần – một loài cây bụi có tên gọi "Huyết Cầm", nổi tiếng với độc tố mạnh có khả năng gây tê liệt thần kinh ở nhiều loài động vật, bao gồm cả những sinh vật đột biến.
Nó thường mọc ở vùng đồi núi thấp phía bắc khu phố của họ, cách nhà khoảng mười cây số đường chim bay.
"Đường đi khá hiểm trở, có nhiều dốc đá và khe suối," Mai An nói, chỉ vào bản đồ ảo trên Cửa Sổ Thế Giới.
"Nhưng theo những người đã từng nhìn thấy, "Huyết Cầm" thường mọc thành bụi lớn ở những nơi có ánh nắng trực tiếp."
"Chúng ta nên đi mấy người?" mẹ Ngọc lo lắng hỏi.
"Con nghĩ Bảo Vy và Tố Sang nên đi," bố Long nói.
"Hai đứa có sức khỏe và kỹ năng chiến đấu tốt nhất. Mai An sẽ ở nhà theo dõi tình hình và giữ liên lạc."
"Con muốn đi cùng," Mai An phản đối.
"Con có thể giúp mọi người tìm đường và nhận diện cây."
Sau một hồi thảo luận, cuối cùng cả nhà thống nhất rằng Bảo Vy, Tố Sang và Mai An sẽ cùng nhau đi.
Bố Long và mẹ Ngọc sẽ ở nhà chăm sóc Ngọc Ly và đảm bảo an toàn cho ngôi nhà trong thời gian họ vắng mặt.
Họ chuẩn bị kỹ lưỡng cho chuyến đi. Ba lô của mỗi người đều chứa đầy nước uống, lương thực khô, băng gạc, thuốc sát trùng và áo mưa. Bảo Vy mang theo thanh kiếm Ánh Trăng, Tố Sang thủ sẵn chiếc rìu và con dao, còn Mai An mang theo một cuốn sổ tay và bút để ghi chép những thông tin quan trọng.
Họ cũng mang theo một chiếc đèn pin loại tốt và một bộ đàm để liên lạc trong trường hợp cần thiết.
Sáng sớm hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên ló dạng, ba anh em lên đường.
Họ đi bộ dọc theo những con đường quen thuộc, rồi rẽ vào những con đường nhỏ hơn dẫn ra vùng ngoại ô thành phố. Cảnh quan dần thay đổi, những tòa nhà cao tầng nhường chỗ cho những cánh đồng hoang và những khu đất trống.
Khi họ đến gần khu vực đồi núi, địa hình trở nên gồ ghề hơn. Họ phải cẩn thận bước đi trên những con đường mòn đầy đá sỏi và những đoạn dốc trơn trượt. Không khí trở nên trong lành hơn, nhưng cũng tĩnh lặng hơn, mang theo một cảm giác hoang vu.
"Mai An, em có chắc chắn đây là đường đúng không?" Tố Sang hỏi, anh vừa phải bám vào một tảng đá lớn để leo lên một con dốc cao.
"Theo bản đồ thì đúng là hướng này," Mai An đáp, cô đang cẩn thận dò đường trên Cửa Sổ Thế Giới.
"Chúng ta cần đi thêm khoảng hai cây số nữa là đến khu vực có "Huyết Cầm"."
Trên đường đi, họ luôn cảnh giác với mọi âm thanh và dấu hiệu bất thường.
Bảo Vy đi đầu, thanh kiếm Ánh Trăng luôn sẵn sàng trên tay. Tố Sang đi phía sau, quan sát những khu vực xung quanh. Mai An đi ở giữa, vừa theo dõi bản đồ vừa chú ý đến những loại cây cỏ ven đường.
Họ thỉnh thoảng bắt gặp những dấu chân lạ trên đất, có những dấu chân nhỏ của động vật hoang dã, nhưng cũng có những dấu chân lớn và thô của những sinh vật đột biến. Điều này khiến họ càng thêm thận trọng.
Khi họ băng qua một khu rừng thưa, họ nghe thấy tiếng động lạ phát ra từ phía trước. Đó là tiếng gầm gừ khe khẽ, nghe có vẻ rất gần.
Bảo Vy ra hiệu cho hai em dừng lại. Cả ba im lặng lắng nghe.
Tiếng gầm gừ lại vang lên, lần này rõ hơn, có vẻ như một con vật gì đó đang ẩn nấp trong bụi cây.
Tố Sang nắm chặt chiếc rìu, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Bảo Vy từ từ tiến lên phía trước, thanh kiếm Ánh Trăng khẽ lóe sáng. Họ thận trọng tiếp cận bụi cây, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ nguy hiểm nào.
Nhưng khi họ đến gần, họ nhận ra đó chỉ là một con chó hoang, gầy trơ xương, đang nằm rêи ɾỉ dưới gốc cây. Nó có vẻ bị thương ở chân và không thể di chuyển được.
Mai An tiến lại gần con chó, cô nhẹ nhàng kiểm tra vết thương của nó.
"Chân nó bị gãy rồi," cô nói, giọng cô có chút buồn.
"Có lẽ nó đã bị mắc kẹt ở đây mấy ngày rồi."
Bảo Vy và Tố Sang nhìn nhau. Họ cảm thấy một chút thương cảm cho con vật đáng thương này.
"Chúng ta có nên giúp nó không?" Mai An hỏi.
Bảo Vy suy nghĩ một lát.
"Chúng ta không có nhiều thời gian, nhưng chúng ta cũng không thể bỏ mặc nó ở đây được."
Họ quyết định sẽ giúp con chó. Tố Sang cẩn thận nẹp cố định chân bị gãy của nó bằng những cành cây nhỏ và băng gạc. Mai An cho nó uống một chút nước và chia sẻ một ít lương thực khô.
Sau khi chăm sóc con chó xong, ba anh em tiếp tục hành trình. Họ hy vọng rằng con chó sẽ có thể tự mình tìm được đường về sau khi chân nó lành lại.
Khi họ đến khu vực đồi núi, cảnh quan trở nên hùng vĩ hơn. Những ngọn đồi thấp nhấp nhô, được bao phủ bởi những rừng cây xanh mát. Họ bắt đầu tìm kiếm cây "Huyết Cầm" theo những mô tả mà Mai An đã tìm được.
"Nó là một loại cây bụi cao khoảng một mét, lá có màu đỏ sẫm như máu, hoa nhỏ màu trắng," Mai An vừa đi vừa đọc mô tả. "Chúng ta cần tìm những bụi cây có đặc điểm như vậy ở những nơi có nhiều ánh nắng."
Ba anh em chia nhau ra tìm kiếm. Họ cẩn thận quan sát từng bụi cây, cố gắng không bỏ sót bất kỳ dấu hiệu nào. Ánh nắng mặt trời chiếu xuống gay gắt, khiến họ nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi.
Sau gần một giờ tìm kiếm, Bảo Vy cuối cùng cũng nhìn thấy một bụi cây có những chiếc lá màu đỏ sẫm đặc trưng. Cô gọi hai em đến xem.
"Đây rồi! Em nghĩ đây chính là "Huyết Cầm"," Bảo Vy nói, chỉ vào bụi cây.
Tố Sang và Mai An tiến lại gần, họ kiểm tra kỹ những chiếc lá và hoa của cây. Chúng hoàn toàn trùng khớp với mô tả.
"Đúng là nó rồi!" Mai An reo lên, cô lấy sổ tay ra và ghi chép lại những đặc điểm của cây.
Họ cẩn thận thu hoạch một lượng vừa đủ lá và cành của cây "Huyết Cầm", cho vào những chiếc túi vải mà họ đã chuẩn bị. Họ biết rằng độc tố của cây rất mạnh, nên họ phải hết sức cẩn thận để không chạm trực tiếp vào nó.
Khi đã có đủ số lượng cây cần thiết, ba anh em bắt đầu hành trình trở về nhà. Họ cảm thấy rất vui mừng và nhẹ nhõm khi đã hoàn thành nhiệm vụ. Loại cây này có thể sẽ giúp họ bảo vệ ngôi nhà khỏi sự tấn công của "Kẻ Rình Rập".
Trên đường về, họ đi qua một khe núi hẹp. Hai bên là những vách đá dựng đứng, cao hàng chục mét. Con đường mòn nhỏ hẹp, chỉ vừa đủ cho một người đi.
Khi họ đang cẩn thận bước đi, họ bất ngờ nghe thấy tiếng động lớn vọng lại từ phía trên. Họ ngước lên và nhìn thấy một tảng đá lớn đang lăn xuống từ trên đỉnh vách núi, lao thẳng về phía họ.
"Cẩn thận!" Bảo Vy hét lên, đẩy mạnh hai em sang một bên. Tảng đá khổng lồ rơi xuống ngay trước mặt họ, tạo ra một tiếng nổ lớn và bụi đá mù mịt.
Cả ba anh em đều bị một phen hú vía. Họ may mắn tránh được tảng đá, nhưng con đường mòn phía trước đã bị chặn lại hoàn toàn.
"Chúng ta phải tìm đường khác thôi," Tố Sang nói, giọng anh ta vẫn còn run.
Họ nhìn quanh, cố gắng tìm một con đường khác để vượt qua khe núi. Nhưng hai bên đều là vách đá dựng đứng, không có lối đi nào khác.
"Chúng ta phải leo qua thôi," Bảo Vy nói, chỉ lên những mỏm đá nhô ra trên vách núi. "Có vẻ như có thể bám vào đó để leo lên."
Việc leo qua vách đá rất nguy hiểm, nhưng họ không còn lựa chọn nào khác. Họ cẩn thận bám vào những mỏm đá, từ từ leo lên cao. Gió thổi mạnh, khiến họ cảm thấy lạnh buốt. Đá lởm chởm cứa vào tay họ, gây ra những vết xước đau rát.
Sau một hồi vất vả, cuối cùng cả ba anh em cũng leo được lêи đỉиɦ vách núi. Họ thở phào nhẹ nhõm, nhìn xuống khe núi sâu hun hút phía dưới.
"Chúng ta đã vượt qua được rồi," Mai An nói, giọng cô đầy tự hào.
Họ tiếp tục hành trình trở về nhà, lần này đi nhanh hơn vì trời đã bắt đầu tối. Khi họ về đến nhà, bố mẹ và Ngọc Ly đã đợi sẵn ở cửa, vẻ mặt ai cũng lo lắng.
"Các con đã về!" mẹ Ngọc reo lên, chạy ra ôm chầm lấy các con. "Mọi người lo lắng lắm!"
Bảo Vy và Tố Sang kể lại cho bố mẹ nghe về những gì họ đã trải qua trong chuyến đi. Mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm khi biết họ đã an toàn trở về và đã mang theo cây "Huyết Cầm".
Ngay tối hôm đó, cả gia đình cùng nhau trồng những bụi cây "Huyết Cầm" xung quanh nhà. Họ hy vọng rằng mùi độc tố của cây sẽ xua đuổi được "Kẻ Rình Rập" và mang lại cho họ một chút bình yên trong những ngày tháng khó khăn này. Họ biết rằng cuộc chiến sinh tồn vẫn còn dài, nhưng họ sẽ luôn sát cánh bên nhau, cùng nhau vượt qua mọi thử thách.