Bán Nhà Bỏ Phố, Xuyên Sách Thành Pháo Hôi Xuống Nông Thôn

Chương 22

Thang máy không hoạt động, Văn Thanh thở hồng hộc chạy bộ lên, trong lòng có chút thấp thỏm bất an, đẩy cửa lớn phòng livestream ra. May mắn không có thi thể, không có vết máu, cũng không có ai khác. Toàn bộ phòng phát sóng đều là thiết bị cô dùng để livestream, cả đạo cụ mỗi ngày vẫn còn nguyên. Thậm chí trong phòng nghỉ, quần áo và giày dép, đồ ăn vặt cô chuẩn bị mỗi ngày cũng vẫn còn đó.

Tòa nhà cao tầng này yên tĩnh đến mức quỷ dị, không có một bóng người. Văn Thanh còn tìm thấy rất nhiều hàng mẫu trong kho hàng của công ty livestream. Cảm giác như thời gian ở đây ngưng đọng. Dù không có điện, không thể mở máy tính, nhưng trong tủ lạnh văn phòng vẫn còn nguyên bánh kem và kem lạnh — là quà của ông chủ mua để mừng lần đầu cô livestream trở lại.

Lầu trên lầu dưới, Văn Thanh đều chưa đi xem kỹ, lúc này cô còn chuyện quan trọng hơn cần phải làm. Không thể chậm trễ, dù trong lòng có phần kích động, Văn Thanh vẫn biết chuyện nào nên làm trước. Nếu hôm nay không giải quyết ổn thỏa, sau này chưa chắc cô còn cơ hội ra ngoài.

Văn Thanh rời khỏi không gian, lập tức đi về phía gần ga tàu hỏa. Dọc đường, cô ghé vào nhà vệ sinh công cộng để cải trang. Trước tiên, cô dùng dung dịch hóa trang bôi kín mặt. Trong dung dịch có chứa một loại phấn than đen cực mịn, làn da lập tức trở nên ngăm đen. Cô vẽ chân mày thật đậm, mang giày độn đế. Văn Thanh lấy ra một bộ quần áo của Văn Lương, biến mình thành một cậu thanh niên. Điều duy nhất còn thiếu là thân hình cô thật sự không cao lớn, dù đội tóc giả lên thì vẫn giống như một cậu trai tuổi vị thành niên.

Gần ga tàu hỏa có một con hẻm nhỏ có chợ đen, phía bên kia là bệnh viện thị xã. Nơi này gần như ai cũng biết đến cái chợ đen nửa công khai này. Những người làm ăn ở đây dường như có chút thế lực trong thành phố, ít nhất theo Văn Thanh biết, chưa từng có ai tới gây rắc rối.

Cô cõng một cái sọt lớn lấy vội trong nhà, đi thẳng tới hỏi một người đàn ông đang đứng dưới gốc cây to, mắt dáo dác quan sát xung quanh: “Tôi muốn tìm Hồ lão đại!”

Người đàn ông nhìn quanh một lượt, rồi lại nhìn Văn Thanh, hỏi: “Có chuyện gì?”

Văn Thanh đáp: “Bà nội tôi bị bệnh, chú thím tôi không chịu đưa tiền! Tôi muốn bán nhà!”

Người đàn ông gật đầu hỏi tiếp: “Mọi người trong nhà đều đồng ý? Có giấy tờ nhà không?”

Văn Thanh gật đầu: “Bà nội tôi nói cứ thương lượng giá trước, rồi bà sẽ đưa giấy tờ nhà.”

Người đàn ông lại gật đầu, rồi dẫn cô rời khỏi con hẻm nhỏ, đi về khu dành cho người nhà bệnh nhân. Vòng qua khu bệnh viện, họ lại rẽ vào một con hẻm khác. Lúc này người đàn ông mới dẫn Văn Thanh vào một căn nhà nhỏ có sân.

Anh ta đi vào trước, còn Văn Thanh thì đứng ngoài cửa, lòng bàn tay đổ mồ hôi vì căng thẳng. May mà không bao lâu sau, anh ta đã quay lại, vừa dẫn cô vào trong vừa nói: “Hồ lão đại bằng lòng giúp. Nhớ kỹ một điều, nhà ở đâu, bán bao nhiêu tiền thì nói rõ ràng, nhưng đừng nói năng linh tinh!”

Trong trí nhớ của nguyên chủ, Văn Thanh chỉ biết người đứng đầu chợ đen tên họ Hồ, chưa từng gặp mặt. Văn Lương thì thường xuyên lui tới, trong nhà có món gì đáng giá đều bị hắn bán ở đây. Số tiền kiếm được đều tiêu xài với đám bạn nhậu. Sau này, hắn còn khoác lác với các em gái trong nhà rằng Hồ lão đại muốn nhận hắn làm đàn em. Tiếc rằng người nhà quản lý chặt, hắn chưa bao giờ dám tới đây một mình.