Mắt Diệp Thanh Nguyệt đỏ hoe, cô ôm lấy mẹ mình: "Mẹ, con xin lỗi, con không nên quát mẹ."
Chỉ là cô không chịu nổi cảnh mẹ mình phải chịu khổ, nên trong lúc nóng vội đã quên mất, mẹ cô rất sợ bị người khác quát mắng.
Đã rất lâu rồi, Diệp Thanh Nguyệt không được gặp mẹ.
Lâu đến mức cô suýt quên mất dáng vẻ của mẹ, quên cả thói quen của mẹ.
Điều duy nhất còn nhớ là khi cảnh sát đưa cô đến nhà xác, kéo tấm vải trắng lên, hỏi cô: "Người này là mẹ cô phải không?"
Người phụ nữ trên giường gần đây mới có thêm chút thịt nhưng vẫn gầy gò như que củi, nhắm chặt mắt trông như đang ngủ.
Diệp Thanh Nguyệt bước tới, chạm vào mặt người phụ nữ, lại đẩy nhẹ bả vai bà.
Cô mới ngẩng đầu lên, nói với cảnh sát: "Không phải."
"Đồng chí cảnh sát, đây không phải mẹ tôi. Mẹ tôi khi nhìn thấy tôi nhất định sẽ cười. Cô xem, bà ấy chẳng thèm để ý đến tôi, đây không phải mẹ tôi."
Cảm giác lạnh lẽo ấy, người phụ nữ chẳng hề phản ứng với cô, chính là ký ức cuối cùng, cũng là ký ức rõ ràng nhất của Diệp Thanh Nguyệt về Diệp Hướng Hồng.
Nhưng bây giờ, ký ức lạnh lẽo ấy đã được cảm giác mềm mại và ấm áp bao phủ.
Diệp Thanh Nguyệt ôm chặt Diệp Hướng Hồng, nhẹ nhàng vỗ lưng bà, dỗ dành: "Mẹ, con sẽ không quát mẹ nữa đâu, đừng sợ, không sao rồi."
Cảm nhận được cơ thể Diệp Hướng Hồng không còn run rẩy, Diệp Thanh Nguyệt mới buông bà ra, lại nắm lấy tay bà, nói: "Mẹ, chúng ta đã phân gia rồi. Từ giờ về sau, chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau mới có thể sống tiếp. Con không thể để mẹ làm hết mọi việc, như vậy mẹ sẽ kiệt sức mất."
"Nếu mẹ ngã bệnh thì con và A Phong sẽ chẳng còn ai chăm sóc nữa."
Diệp Thanh Nguyệt giả vờ tủi thân: "Mẹ muốn con trở thành một đứa trẻ không được mẹ yêu thương, không có mẹ che chở sao?"
"Không muốn." Diệp Hướng Hồng lắc đầu thật mạnh.
Diệp Thanh Nguyệt nhẹ giọng khuyên nhủ: "Vậy thì mẹ phải để con giúp mẹ dọn dẹp nhà cửa, san sẻ việc nhà."
"Có dằm gỗ, sẽ đau, không được." Diệp Hướng Hồng muốn từ chối.
Khóe mắt Diệp Thanh Nguyệt rưng rưng: "Mẹ chính là không cần con nữa…"
Diệp Hướng Hồng hoảng hốt: "Mẹ không có…"
"Vậy thì để con dọn nhà." Diệp Thanh Nguyệt nói.
"Được."
Diệp Hướng Hồng chỉ có thể gật đầu, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng, bà ngây người tại chỗ, nhìn Diệp Thanh Nguyệt mà không biết nói gì.
Bên ngoài, Diệp Phong vừa lén lau nước mắt, giờ nghe thấy chị gái nói chuyện làm mẹ rối trí đến mức đồng ý, lại không nhịn được bật cười.
Rất nhanh, Diệp Thanh Nguyệt và Diệp Hướng Hồng đã dọn dẹp xong chỗ ngủ.
Diệp Hướng Hồng múc nước hắt xuống đất, quét dọn bụi bẩn.
Diệp Thanh Nguyệt thì cầm dao, khéo léo cạy bỏ những thanh gỗ bịt kín cửa sổ.
Đẩy cửa sổ ra, làn gió nhẹ thổi vào, không khí trong phòng vốn nặng nề cũng dần dần trở nên trong lành.
"A Phong, có thể chuyển hành lý vào rồi."
Làm xong những việc này, Diệp Thanh Nguyệt mới gọi Diệp Phong vào nhà.
Trước đó, không khí trong nhà quá tệ, nếu Diệp Phong vào, cậu chỉ có thể bị ho liên tục, không thể giúp đỡ.
Nên Diệp Thanh Nguyệt để cậu trông hành lý bên ngoài, tránh bị trộm mất.
Hai chị em thay phiên nhau chuyển hành lý vào phòng ngủ.
Diệp Hướng Hồng cũng lau sạch giường gỗ, trải một tấm chiếu rơm, dùng quần áo bọc lại đặt ở đầu giường làm gối.
Lúc bà Chung còn sống, điều kiện rất khó khăn, không có chiếc giường nào tử tế, chỉ có thể lót vài viên đá dưới tấm ván gỗ, rải một ít rơm, phủ lên một tấm vải để ngủ.
May mà tấm ván gỗ cũng khá rộng, ba mẹ con chen chúc một chút, vẫn có thể tạm bợ qua đêm.
Ba người quá mệt, vừa nằm xuống giường đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.