Nếu Diệp Thanh Nguyệt dẫn theo người mẹ ngờ nghệch và cậu em ốm yếu ra sống riêng.
Chưa đầy một năm, e là cô sẽ bị cuộc sống bào mòn đến chết!
Quan niệm của thôn dân cũng rất đơn giản.
Họ nghĩ rằng dù ông Diệp và những người khác có đối xử tệ với Diệp Thanh Nguyệt đi chăng nữa, thì ít nhất cũng vẫn là người một nhà.
Bất kể ngày thường có cãi vã thế nào, nhưng khi gặp khó khăn, là người thân, họ vẫn sẽ giúp đỡ nhau.
Nếu đã tách ra sống riêng thì chưa chắc còn có thể trông cậy vào ai.
Nghe tiếng xì xào bàn tán xung quanh, lại thấy ánh mắt đắc ý của Trần Ngọc Lan, trong lòng Diệp Thanh Nguyệt cười lạnh, lại muốn giả vờ làm người tốt, dùng dư luận để ép cô sao?
Nhưng lần này, Trần Ngọc Lan e là tính toán sai rồi.
"Thím hai."
Diệp Thanh Nguyệt bước lên, giọng nghẹn ngào: "Cháu gọi thím một tiếng thím hai là vì kính trọng thím là bậc trưởng bối, nên trước đây thím có để cháu chịu oan ức, cháu cũng không nói gì, nhưng thím không thể bôi nhọ danh dự của mẹ cháu được!"
Cô nâng cao giọng: "Mẹ cháu xuống đồng làm việc, chưa đủ mười công điểm thì chưa nghỉ tay."
"Bị nhà máy trong huyện mượn đi thì chưa đến tối cũng không về nhà."
"Ở nhà thì giặt giũ, nấu nướng, dọn dẹp, nuôi gà, nuôi lợn, không sót việc nào!"
"Mẹ cháu lo cho cả nhà, còn phải tranh thủ thời gian chăm sóc cháu và A Phong."
Diệp Thanh Nguyệt kéo Diệp Phong lại gần.
Cậu thiếu niên với đôi môi đỏ răng trắng, dù quần áo đầy miếng vá, trông rất nghèo khó, nhưng lại sạch sẽ gọn gàng, nhìn qua là biết được chăm sóc chu đáo.
"Đây đều là công lao của mẹ cháu!"
Diệp Thanh Nguyệt nhìn về phía người phụ nữ đằng sau, người chỉ cần chạm mắt với cô là sẽ cười ngây ngô, sống mũi cô cay cay.
Cô cố nén nước mắt, trầm giọng nói: "Mẹ cháu chưa từng được ai chăm sóc, bà là một người bình thường, có thể tự lập lo cho bản thân."
Lời của Diệp Thanh Nguyệt mạnh mẽ và dứt khoát.
Trần Ngọc Lan cũng bị khí thế của cô làm cho sững lại.
Tưởng rằng như mọi lần trước, chỉ cần đôi ba câu là có thể xử lý con nhóc này.
Nhưng không ngờ, Diệp Thanh Nguyệt bỗng dưng lại có tài ăn nói như vậy.
Trần Ngọc Lan há miệng định nói, nhưng lại không tìm được lời nào để phản bác.
Lần đầu tiên bà ta cảm thấy bất lực.
"Đại đội trưởng, chủ nhiệm phụ nữ."
Diệp Thanh Nguyệt chân thành nhìn hai người: "Ba mẹ con chúng cháu sống độc lập không thành vấn đề, xin hai người hãy tin cháu."
Lời đã nói đến mức này, đại đội trưởng và chủ nhiệm phụ nữ cũng cảm nhận được quyết tâm muốn phân gia của Diệp Thanh Nguyệt.
"Đồng chí Diệp Thanh Nguyệt đã nói vậy, thế thì hãy bàn bạc kỹ về chuyện phân gia đi."
Chủ nhiệm phụ nữ bước lên, chủ trì cục diện.
Bà là phụ nữ, so với đại đội trưởng thì nhìn người và nhìn vấn đề tỉ mỉ hơn.
Sự tính toán chi li của ông Diệp, những toan tính nhỏ nhặt của Trần Ngọc Lan, chủ nhiệm phụ nữ đều nhìn thấu.
Nhà Diệp Thanh Nguyệt sống chung với những người này chắc chắn đã chịu không ít thiệt thòi, giờ còn suýt bị đánh chết.
Phân gia là lựa chọn tốt nhất cho họ.