"Nhà cháu nợ tiền ông khi nào?" Diệp Phong không nhịn được lên tiếng.
"Sao lại không nợ?"
Ông Diệp lườm cậu một cái: "Cả nhà tụi bây bình thường ăn uống sinh hoạt chẳng phải đều dùng tiền của tao sao? Hai mươi năm qua, ít nhất cũng phải vài trăm, cả nghìn đấy!"
Đám người vây xem: "..." Vài trăm, cả nghìn á?
Lão già không biết xấu hổ này dám mở miệng thật đấy!
Diệp Thanh Nguyệt cũng tức đến bật cười: "Vài trăm, cả nghìn? Ông nội, ba mẹ cháu ăn không khí mà sống chắc? Ai trong thôn chẳng biết, mỗi lần xuống đồng, ba mẹ cháu đều làm đủ mười công điểm?"
"Lúc nông nhàn, ba mẹ cháu còn bị huyện điều đi làm việc trong nhà máy. Tiền công, phiếu mua hàng, lương thực được chia, họ đều không giữ lại một xu mà đưa hết cho ông!"
"Chỉ có A Phong sức khỏe yếu, không làm việc được."
"Còn cháu với chị cả vừa nãy chẳng phải cũng bị ông lôi ra đồng nhặt lúa sao!"
"Ông đã tính xem suốt hai mươi năm qua, cả nhà chúng cháu đã giao cho ông bao nhiêu công điểm, bao nhiêu tiền, bao nhiêu phiếu và lương thực chưa?"
Diệp Thanh Nguyệt ném trả lại lời ông Diệp, châm chọc: "Cũng phải đến vài trăm, cả nghìn đấy nhỉ?"
Ông Diệp nghẹn họng, con nhóc chết tiệt này, từ bao giờ mà miệng lưỡi lại lanh lợi như thế?
"Đồng chí Diệp Vi Dân, ba mẹ của con bé Thanh Nguyệt làm việc chăm chỉ thế nào, thôn dân ai cũng thấy rõ."
Chủ nhiệm phụ nữ cũng bước lên: "Công điểm của họ trong thôn, cộng với đồ chia từ huyện, nuôi sống cả nhà họ cũng dư dả, chẳng cần chú phải bù thêm!"
"Chuyện nợ nần bỏ qua đi."
Đại đội trưởng lên tiếng, phối hợp với chủ nhiệm phụ nữ đóng vai người cứng rắn, người mềm mỏng: "Trời cũng khuya rồi, mai mọi người còn phải ra đồng làm việc, trực tiếp bàn vào chuyện chính đi."
"Đồng chí Diệp Vi Dân, chú định phân gia thế nào?"
Ông Diệp không muốn chia cho nhà Diệp Thanh Nguyệt dù chỉ một cọng lông gà.
Hận không thể đuổi bọn họ ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng!
Nhưng có quá nhiều người đang nhìn, ông Diệp cũng không dám làm quá tuyệt tình, sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của mình trong thôn.
Thế nhưng để Diệp Thanh Nguyệt mang đồ của ông đi sống sung sướиɠ bên ngoài ư?
Là gia chủ, ông Diệp không thể chấp nhận chuyện mất kiểm soát như vậy xảy ra.
Bên cạnh, Trần Ngọc Lan nhìn ra sự do dự của cha chồng, lập tức đứng ra: "Đại đội trưởng, nhà này không thể phân! Nếu thật sự phân gia, anh bảo con bé Thanh Nguyệt sống thế nào đây?"
Giọng bà ta đầy chân thành, như thể một người thím tốt bụng thương yêu cháu gái: "Chị dâu tôi đầu óc có vấn đề, đừng nói đến chuyện chăm sóc con cái, không để con cái phải chăm chị ấy đã là may lắm rồi."
"Cháu trai tôi thì bẩm sinh yếu ớt, không thể làm việc, không kiếm được công điểm, còn phải có người trong nhà chăm sóc."
Trần Ngọc Lan thở dài: "Nếu còn ở chung nhà, tôi với mẹ chồng còn có thể giúp trông nom chút ít.
"Nhưng nếu phân gia, con bé Thanh Nguyệt phải lo toan mọi thứ một mình, chẳng phải sẽ vất vả đến chết sao?"
Đội trưởng nghe vậy, nhìn sang ba mẹ con Diệp Thanh Nguyệt, trong lòng cũng chần chừ.
Dù Trần Ngọc Lan và gia đình bà ta không lâu trước đó suýt đánh chết Diệp Thanh Nguyệt.
Nhưng không thể phủ nhận, lời bà ta nói không phải không có lý.