Diệp Vệ Tinh đau đớn lăn lộn trên đất, nhân lúc Diệp Hướng Hồng sơ hở, anh ta chộp lấy chân bà, quật bà ngã xuống, ôm đầu lồm cồm bò dậy.
Cảm giác tay ươn ướt, anh ta đưa tay ra nhìn, là máu!
"Mụ điên này! Dám đánh tôi?!"
Diệp Vệ Tinh mặt mày dữ tợn, sải bước lao đến Diệp Hướng Hồng, giơ chân cao lên, hung hãn đạp xuống đầu bà!
Cú đá này mà giáng xuống, Diệp Hướng Hồng chắc chắn sẽ bị trọng thương hoặc mất mạng!
"Diệp Vệ Tinh! Mày dám!"
Không biết từ lúc nào, Diệp Thanh Nguyệt đã bò dậy từ dưới đất, nhặt lấy cây chổi mà Diệp Vệ Tinh ném xuống trước đó, vung mạnh một cái khiến anh ta lảo đảo, bàn chân cũng bị lệch đi.
Cô không cho anh ta cơ hội phản kích, vung chổi nhắm vào những chỗ đau nhất trên người anh ta mà đánh tới.
Diệp Vệ Tinh giơ tay lên đỡ, nhưng vừa hay bị đánh trúng dây thần kinh ở khuỷu tay, tiếng hét đau đớn của anh ta cũng méo mó hẳn đi.
"Tất cả dừng tay!"
Lúc này, ông cụ Diệp gầm lên một tiếng, không biết lôi từ đâu ra một cây xẻng sắt, vung về phía cây chổi trong tay Diệp Thanh Nguyệt.
Sắc mặt Diệp Thanh Nguyệt thay đổi, cô lùi lại mấy bước.
"Rắc!"
Cây xẻng sắt trực tiếp chém gãy cán chổi bằng gỗ!
Nếu cô lùi chậm một chút, nhát xẻng này có lẽ sẽ chém vào tay cô, ít nhất cũng phải mất một mảng thịt!
Nhìn ông cụ Diệp, lòng Diệp Thanh Nguyệt lạnh băng.
Thôn dân đứng vây quanh bên ngoài nhìn thấy cảnh này cũng kinh hô không ngớt.
"Ông Diệp! Ông ra tay ác quá rồi đấy?"
"Nếu chẳng may chém trúng cháu gái ông thì sao?"
"Cháu gái? Hừ... đâu phải cháu ruột, ông ta làm gì có chuyện đau lòng!"
Ba của Diệp Thanh Nguyệt, tức Diệp Dũng, là con trai mà bà cụ Lý sinh ra với chồng trước.
Sau khi chồng trước mất do tai nạn, bà Lý liền dẫn theo con trai gả cho gã đàn ông độc thân là ông Diệp.
Ông Diệp luôn ghét bỏ Diệp Dũng, xem anh ta như gánh nặng.
Sau khi có con ruột là Diệp Chính Hoa, tức ba của Diệp Vệ Tinh, ông càng thiên vị đến mức lộ liễu, chẳng hề đoái hoài gì đến gia đình Diệp Thanh Nguyệt.
Bà cụ Lý sống dựa vào ông Diệp, vì muốn lấy lòng chồng, đối xử với con trai lớn cũng lạnh lùng vô tình.
"Đừng có chỉ trỏ lung tung!"
Ông Diệp đang đau lòng vì cháu đích tôn bị đánh chảy máu đầu, nghe thấy những lời bàn tán bên ngoài thì vừa thẹn vừa giận.
Ông là một người cha dượng tốt, một người ông tốt!
Bọn người ngoài kia chỉ vì ghen tị với số tiền trợ cấp lớn mà nhà ông mới nhận được nên mới nói ra mấy lời vô nghĩa này.
"Hai đứa này chuyên gây chuyện, tôi muốn dạy dỗ thế nào thì dạy dỗ thế đó!"
Nhìn thấy máu trên đầu Diệp Vệ Tinh, ông Diệp trừng mắt nhìn Diệp Thanh Nguyệt và Diệp Hướng Hồng đang đứng chắn phía sau cô.
"Đây là chuyện nhà tôi!"
Lời ông vừa dứt, thôn dân bên ngoài cũng không còn gì để nói.
Thời buổi này, chuyện đánh vợ đánh con, nhà ai mà chẳng có?
Nếu người ngoài xen vào, có khi kẻ bị đánh còn trách ngược lại là lo chuyện bao đồng!
"Bây giờ thì không còn là chuyện nhà nữa."
Giữa sân yên lặng đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía bóng dáng gầy yếu kia.
"Mày nói cái gì?"
Ông Diệp sững sờ nhìn Diệp Thanh Nguyệt.